Lúc này, ở một nơi nào đó trong rừng rậm trên dãy núi Thánh Linh.
Nhóm của Liễu Thanh Hân và Mục Thần đang đi cùng nhau, giống như những người tham gia thi đấu khác, bọn họ cũng đang tìm kiếm tung tích của Trần Mộc.
Thế nhưng sau khi tìm kiếm suốt hai ngày, bọn họ vẫn không có thu hoạch gì, trong lòng không tránh được cảm thấy lo lắng hơn.
Mặc dù thực lực của Trần Mộc rất mạnh mẽ, nhưng hiện giờ đã trở thành kẻ thù chung của tất cả mọi người ở núi Thánh Linh, khiến người ta khó mà yên tâm.
“Các ngươi nói xem, có phải Mộc ca đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao không có chút động tĩnh nào vậy!”
Mấy người đang đi trên đường, Tôn Béo cau mày, trầm giọng hỏi.
“Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại đi, ngươi mong Mộc ca xảy ra chuyện lắm hả?”
Đàm Tùng vỗ mạnh lên gáy Tôn Béo một cái, tức giận mắng.
“Đương nhiên là không rồi!” Tôn Béo bĩu môi. Hiện tại Trần Mộc đã là lực lượng trụ cột của bọn họ nên đương nhiên hắn †a không muốn Trần Mộc xảy bất cứ tai nạn hay nguy cơ nào. Nhưng nghĩ lại hiện tại các cường giả trẻ tuổi đều đang nhìn chòng chọc vào Trần Mộc, trong lòng hắn ta cũng hơi lo lắng.
“Không sao đâu, Mộc ca mạnh như vậy mà, chắc hẳn có thể ứng phó được!” Hàn San, một người trong cặp song sinh, cũng lên tiếng.
Nói đến đây, Đàm Tùng lại đột nhiên nhíu mày: “Các ngươi có phát hiện ra không, hình như chúng ta vẫn luôn bị theo dõi!”
Mặc dù đối phương che giấu rất tốt nhưng Đàm Tùng là bán yêu, bất kể là khứu giác hay độ nhạy bén đều vượt trội hơn hẳn so với con người, vậy nên hẳn ta có thể nhanh chóng nhận ra tình hình xung quanh.
“Ta nghĩ chắc là đám người khốn kiếp của Kiếm Vũ Các rồi!” Liễu Thanh Hân nói, hiển nhiên nàng ấy cũng cảm giác được!
Một tia sáng lạnh lẽo thấu xương xẹt qua trong mắt Đàm Tùng: “Mặc dù không biết đối phương có ý đồ gì, nhưng dù sao thì cũng không thể để bọn họ tiếp tục đi theo chúng ta!”
Nói xong, Đàm Tùng nhìn sang phía Tôn Béo, nói: “Này, Béo, ngươi đánh phía trước đi, ta bọc hậu!”
“Đừng có lấy chiêu thức Mộc ca đã dùng ra để đối phó ta, cút!”
Tôn Béo nổi giận măng.
Hảẳn sao có thể không biết, trước đây Đàm Tùng đã từng bị Trần Mộc gài bãy một lần, đến bây giờ vẫn còn ôm thù trong lòng.
Cho nên hiện tại lại đến lượt hắn ta gài bẫy người khác!
“Đừng cãi nhaul” Liễu Thanh Hân nhíu mày, nói: “Tập trung lại tập trung lại, nhanh chóng xử lý xong bọn chúng đi!”
Một khi Kiếm Vũ Các và Đan Lâu gặp nhau, không phải ngươi chết thì là ta chết!
“Đối phương là Kiếm Vũ Các, có thể giết một người thì được một người, giết hai người thì được một đôi! Đương nhiên phải làm thịt bọn họ!”
Một tia sát khí lạnh lếo lóe lên trong mắt Đàm Tùng.
Sau đó, hắn ta cùng nhóm người Liễu Thanh Hân và Mục Thần liếc mắt nhìn nhau, dường như bọn họ đã đạt được một loại ngầm hiểu nào đó.
Mọi người đồng loạt nhanh chóng lao ra hai bên trái phải, biến mất trong rừng rậm.
Mà sau khi các đệ tử Kiếm Vũ Các đang trốn trong góc tối nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt: “Bọn họ chạy ri
Chết tiệt!
Bọn chúng không ngờ, ở ngay dưới mí mắt của bọn chúng mà những người này vẫn có thể chuồn mất nhanh như vậy!
“Đuổi theo”
Thanh niên đi đầu khẽ găn giọng ra lệnh, sau đó chuẩn bị lao ra ngoài.
Thế nhưng ngay sau đó, một bóng người quỷ mị đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ, chỉ thấy hoa văn tổ tiên trên trán Đàm Tùng cháy bùng lên, thân thể hắn ta bành trướng thêm một vòng, một quyền mạnh mẽ lao ra.
Lực phá hủy do linh lực bùng nổ kết hợp với dòng máu bán yêu tạo ra gần như đạt tới một mức độ cực kỳ kh ủng bố.
Ầm!.
Ở hướng đó, trong phạm vi khoảng mấy thước tức khắc nổ tung thành một cái hố lớn.
Mà các đệ tử Kiếm Vũ Các vẫn đang trốn trong góc tối đều bị nổ bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Sau đó, bọn chúng đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhóm Liễu Thanh Hân và Mục Thần đã đứng trước mặt bọn chúng từ lúc nào.
“A, không thể tưởng tượng được, đám cặn bã của Đan Lâu các người đã mạnh tới mức này rồi sao? Xem ra là do chúng ta đã coi thường các ngươi!”