Trân Phong nhìn bà chủ nọ, không nói gì.
Tiếp sau đó, hắn lấy mấy lượng bạc từ bên hông ra, đưa cho nàng rồi nói: “Ta là người có nguyên tắc, không thích ăn không uống không, này, đây là tiền cơm lúc nấy, ta rất hài lòng vê bữa cơm này!”
Nói xong, Trần Phong cầm Thiên Tùng Vân Kiếm, xoay người rời khỏi đám người đang vây xem.
Bà chủ nọ vẫn còn đang giật mình đứng đó, trong tay nàng cầm mấy lượng bạc không biết phải làm sao.
Qua hồi lâu, nàng mới nở một nụ cười khổ, thằng nhóc thúi này…
Hù chết lão nương rồi! “Người vừa rồi là Trần Phong hả?” “Con mẹ nó, không ngờ lại mạnh như thết”
“Giờ rốt cuộc ta cũng hiểu rồi, vì sao hắn ta lại có tiền thưởng truy nã cao như thế, một nhân vật như vậy thì đúng là quái quỷ!”
Giữa sân, bao nhiêu người khẽ khàng nói nhỏ, ánh mắt vẫn còn đang dừng lại trên hai thi thể của Bắc Vương và Tả Huy, vẻ khiếp sợ trên mặt mãi vẫn chưa tan hết.
“Cút ngay!”
Hồi lâu sau, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng xôn xao.
Đám người vây xem bị đẩy ra, một nhóm khoảng bảy tám người đang đi tới.
Người cầm đầu là một người phụ nữ trung niên mặc trang phục sang trọng và quý giá, khoảng chừng 40 tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ trưởng thành yểu điểu, bên hông là bội kiếm với hoa văn tinh tế, quanh người tỏa ra khí chất vô hình khiến người ta hoảng sợ, tràn ngập xung quanh.
Người này là Mai Trường Lâm.
Bên cạnh nàng là các đệ tử Kiếm Vũ Các, lúc này, họ nhìn thấy thi thể không đầu nằm dưới đất, đôi mắt đỏ bừng: “Tả sư huynh.”
Ánh mắt Mai Trường Lâm nhìn thoáng qua thi thể của Tả Huy trên mặt đất, vẻ mặt âm trầm hẳn.
Tiếp sau đó, nàng híp mắt, ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhóm lính đánh thuê xung quanh đang đi đến.
Nhóm lính đánh thuê đó đều lui về phía sau vài bước, cố gắng giải thích: “Không phải do bọn ta làm đâu, là Trần Phong đói”
“Tả Huy và Bắc Vương đều là do Trần Phong giết hại!” “Không liên quan tới bọn ta đâu!”
Mai Trường Lâm không nói gì, nhưng đáy mắt chứa đầy sát ý.
Bà ta không thể tưởng tượng được, chỉ hơn một tháng không gặp mà cường giả tầng thứ bảy cảnh giới Thông Thiên cũng không phải là đối thủ của Trần Phong. Tốc độ trưởng thành của hắn khiến bà ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tốc độ phát triển của thằng nhóc này không khác gì quái vật.
Hơn một tháng trước ở buổi đấu giá Thánh Long, cường giả cảnh giới Thông Thiên còn có thể áp chế được hắn, nhưng chỉ hơn một tháng sau, hai đại cường giả cảnh giới Thông Thiên đầu chết trong tay hắn.
Bây giờ bà ta cũng hiểu cả rồi, vì sao Kiếm Hoàng đại nhân và Hoàng đế đều nhất quyết phải giết Trần Phong.
Không thể đối xử với thằng nhóc này giống như người thường được!
Nếu cho hắn một năm hay hai năm nữa, toàn bộ cường giả ở Ninh Quốc, có lẽ đều sẽ bị chà đạp dưới chân. Đây hoàn toàn không phải là chuyện gì giật gân, mà nó hoàn toàn có khả năng xảy ra.
“Khốn kiếp!” Mai Trường Lâm cắn răng, một tia sát khí lạnh băng tỏa ra từ cơ thể.
Rầm.
Bỗng nhiên, tầng tầng lớp lớp dưới mặt đất sụp xuống, tạo ra một vết nứt mà mắt thường có thể nhìn rõ được, lan rộng rất nhanh.
Linh lực chấn động cả không gian, gió rít từng cơn, áp lực kh ủng bố làm người ta run sợ, trong ngực tất cả mọi người đều có cảm giác khó chịu đè nén, cơ thể lại nặng nề hơn gấp chục lần, khó mà chịu nổi!
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm về phía Mai Trường Lâm đi tới, trong không gian áp bức đó vẫn còn ẩn chứa một sức mạnh kiếm ý tiềm tàng.
“Kiếm đạo tông sư? Nàng cũng là kiếm đạo tông sư sao?”
Không ít người vây xem đều giật mình thốt lên.