Nhưng nàng ta vẫn quay người một vòng, khắp người rực lên ánh sáng đỏ rồi hoá thành một bộ váy áo màu đỏ, mặc lên người nàng ta, trông vô cùng xinh đẹp khiến ai nhìn cũng khó mà rời mắt.
Trân Mộc liếc nhìn bộ váy đỏ trên người nàng ta, lắc đầu nói: “Bộ này không hợp với ngươi, với khí chất của ngươi thì hợp mặc váy trắng hơn, như vậy trông mới thanh thoát, lát nữa ngươi đến phòng ta, ta sẽ dạy ngươi cách phối đồ!”
Nhìn qua tướng mạo, nàng thiếu nữ này thuộc kiểu ngây thơ trong sáng, vả lại cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, đôi mắt sáng long lanh hệt như đứa trẻ vừa mới ra đời, vô cùng thuần khiết.
Khi mặc chiếc váy đỏ rực rỡ này, mặc dù trông cũng rất quyến rũ nhưng nếu đổi sang một bộ váy trắng thì trông còn quyến rũ, gợi cảm hơn nhiều. Nói chung là hoàn mỹ!
Nàng thiếu nữ ngây ngô nhưng vẫn gật đầu, e thẹn cất tiếng: “Vâng!”
“Ngươi mau cút đi!”, Đông Phương Dịch đỏ mặt tía tai, lớn tiếng quát Trần Mộc.
Chàng thanh niên này trước đây còn ra dáng quân tử, kể cả mỹ nhân đi đến trước cửa cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Còn bây giờ, trước mắt chỉ là một thiếu nữ do một con chim Vân Phượng hoá thành, vậy mà hắn lại không biết ngượng, nóng lòng muốn vồ tới ăn tươi nuốt sống người ta.
Trên thực tế, Đông Phương Dịch nào có biết, thiếu nữ này sao có thể so bì được với một con chim Vân Phượng chứ!
“Trưởng lão Đông Phương Dịch, ông đừng quên là con chim Thất Sắc Tường Vân Phượng này có thể tiến hoá thành công, phần lớn công lao là của ta đấy!”, Trần Mộc chắp tay sau lưng, điềm đạm nói.
Đông Phương Dịch nghe vậy, tức đến nghiến răng nghiến lợi hệt như muốn cắn người.
Nhưng ông ta cũng không thể không thừa nhận, công lao của Trần Mộc chiếm phần hơn.
Nếu không có Trần Mộc, linh đan Phượng Huyết Đan Tam Văn này khó có thể luyện thành công được. Nếu như không có Trân Mộc, cũng khó mà vượt qua được Thiên Kiếp của con chim Vân Phượng này. Vậy nên tất cả những điều này, đối với Thất Sắc Tường Vân Phượng mà nói, Trần Mộc có công lao lớn nhất.
Biết bản thân đuối lý, Đông Phương Dịch vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Đặt tên cho con bé trước đã, gọi là gì được nhỉ? Cũng không thể cứ mãi gọi con bé là Thất Sắc Tường Vân Phượng được, dù gì thì giờ con bé cũng đã hoá thành người rồi!”
Trần Mộc nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng quả thật cũng muốn đặt cho nàng ta một cái tên.
Đông Phương Dịch cười toe toét: “Hay là, gọi con bé là Đông Phương Vân Phượng? Dù gì thì ta cũng là bạn tốt của con bé, trước đây con bé từng cứu mạng ta, để con bé theo họ ta đi”
“Nàng ta đã cứu ông một mạng mà ông còn bắt nàng ta theo họ ông sao? Ông có còn tí liêm sỉ nào không vậy?”
“Có phải sau này nếu ai cứu ông thì đầu phải gọi ông là bố không?”
Trần Mộc măng thẳng mặt. Ông ta đúng là vô liêm sỉ mà.
Người ta cứu ông ta mà ông ta còn dám nhận người ta làm con gái.
“Vậy thì ngươi nói xem, lấy tên nào cho được?”, Đông Phương Dịch bất lực hỏi.
“Vân Hương!”, Trần Mộc trầm tư hồi lâu rồi nói: “Nàng ta là do Vân Phượng hoá thành, đương nhiên sẽ mang họ Vân, ta đặt tên cho nàng ta là Hương! Gọi là Vân Hương!”
“Vân Hương sao?”, Đông Phương Dịch đọc lại một lần nữa cái tên này rồi ngay lập tức phấn khởi, vỗ vai nói: “Được, vậy thì gọi là Vân Hương đi!”
Tên này hay hơn nhiều so với cái tên Đông Phương Vân Phượng kia của ông ta.
Mặc dù Vân Hương không thạo nói tiếng người, nhưng nàng ta có thể hiểu được cuộc trò chuyện giữa Trần Mộc và Đông Phương Dịch, sau khi nghe tin có tên, vẻ mặt nàng ta ngay lập tức lộ rõ vẻ mừng vui.
Bỗng nhiên, nàng ta tiến lên phía trước, đưa bàn tay trắng nõn ra năm lấy bàn tay rắn rỏi của Trần Mộc, trong lúc Trần Mộc vẫn còn sững người, nàng ta nhón chân rồi vút lên trời mây.
Ngọn lừa bùng cháy dữ dội lao thẳng vào bầu trời cao vút, rồi bỗng chốc biến thành biển lửa.
Và trong biển lửa, một con chim Thất Sắc Tường Vân Phượng hiện nguyên hình vút lên tầng mây, trên lưng nó là Trần Mộc.
Trân Mộc ở trên lưng Thất Sắc Tường Vân Phượng rồi mới hiểu ra ý đồ của Vân Hương, nàng ta muốn mang hắn đi du ngoạn đất trời.
“Mẹ kiếp, ông đây còn chưa từng được cưỡi Thất Sắc Tường Vân Phượng!”
“Xuống đi, xuống mau cho tai” “Nếu muốn cưỡi thì cũng phải để ta cưỡi trước chứ!”
Đông Phương Dịch ở bên dưới quát lớn, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ xen lẫn đố ky.
Ông ta và Thất Sắc Tường Vân Tước là bạn tốt, ông ta cũng chưa từng coi nó là thú cưỡi, dù gì thì Thất Sắc Tường Vân Tước cũng đã từng cứu mạng ông ta một lần.
Nhưng bây giờ, ông ta cũng không ngờ được là Thất Sắc Tường Vân Tước vốn rất kiêu ngạo, sau khi tiến hoá, huyết mạch càng trở nên cao quý, vậy mà lại chủ động mời Trần Mộc cưỡi trên lưng rồi đưa hắn đi du ngoạn đất trời.
Đúng là chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng mà!