Trong mắt ông cụ và thiếu nữ đồng thời lóe lên vẻ bất ngờ. “Nói đúng hết rồi!”
Thiếu nữ hơi hé miệng, có chút không thể tin được. Tuy rằng thi độc Bắc Cương là loại độc mạnh nhất thế gian, nhưng mà nó lại không nổi tiếng cho lảm. Thế mà đối phương chỉ cần nhìn sơ qua là có thế nhận ra nó là độc gì, thật đúng là có bản lĩnh
Đừng nói là trong Ninh Quốc, cho dù là trong cả thiên hạ, thì cũng chưa đến mười người có thể nhận ra loại độc này khi chỉ nhìn sơ qua.
“Tiểu hữu rất có ánh mắt. Lão phu khâm phục!” Ông cụ chắp tay nói. Giờ phút này, khi nhìn về phía Trần Mộc, trong mắt ông đã có thêm vài phần kính trọng.
Nhưng mà vẻ khinh thường trong mắt thiếu nữ lại chưa hề tản đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
“Nhìn ra thì sao chứ? Ta đoán là ngươi chỉ xem vài quyển sách cổ, vừa khéo biết được loại thi độc này mà thôi, chẳng có. gì ghê gớm cả!”
Thiếu nữ bĩu môi, trong mắt chứa vẻ khinh thường.
Trần Mộc trông chỉ mới mười bảy tuổi, nhỏ hơn nàng ta hai ba tuổi, nàng ta không hề tin rằng Trần Mộc có ánh mắt gì gì đó. Nàng ta tin chắc rằng Trân Mộc chỉ là đã từng xem ghi chép có liên quan đến thi độc Bắc Cương, nên lúc này mới có. thế nhận ra mà thôi.
“Tiểu Lan, im miệng!” Ông cụ lạnh lùng quát lớn.
Thiếu nữ cản chặt răng, tuy không nói gì nữa, nhưng trong mắt vẫn còn có chút bất mãn.
“Tính tỉnh cháu gái ta hơi tệ, mong rãng tiểu hữu đừng để ý!” Ông cụ chấp tay cười nhạt, nói tiếp: “Tiếu hữu, nếu ngươi có thế nhìn ra bệnh của lão phụ, vậy thì không biết ngươi còn có. thể nhìn ra được thứ gì nữa không?”
Trong lời nói của ông có chứa ý thử thách.
Trần Mộc cười nhạt: “Dựa vào tình trạng cơ thể hiện giờ và độ dày màu đỏ giữa mày của ông, ta đoán ông trúng độc có. hơn nửa năm rồi. Tuy rằng tu vi của ông đủ cao, tạm thời có thể ngăn chặn sự lan tràn của thi độc, nhưng mà theo thời gian trôi qua, nếu vẫn không có thuốc giải, thì dù tu vi của ông có. cao hơn nữa, cũng sẽ không khống chế được thi độc”
“Hơn nữa, trên người các ông đều có một lớp sát khí lờ mờ, cho dù đã cố ý kiềm chế, nhưng vẫn khó có thể giấu kín được. Ta đoán các ông xuất thân từ nhà tướng Ninh Quốc, đồng thời chức vị khá cao.”
Trên mặt ông cụ tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Nói đúng hết rồi! Không sai chút nào!
Chỉ cần nhìn sơ qua thôi là có thể thấy được nhiều điều như vậy. Rốt cuộc thăng nhãi này là thần thánh nơi nào vậy?
“Tiên sinh mắt sáng như đuốc. Lão phu khâm phục!”
Ông cụ áo xanh lập tức thu lại lòng coi thường, vội vàng sửa sang quần áo, khom người chắp tay, bày ra dáng vẻ kính trọng, còn đổi xưng hô từ tiểu huynh đệ, tiểu hữu sang tiền sinh.
Thời buối hiện nay, chỉ có hai chữ “tiên sinh” mới có thế. biếu đạt được cách gọi kính trọng cao nhất.
“Ông nội, hản chỉ là may mản đoán đúng mà thôi, ông cần gì phải hành lễ nghiêm túc đến vậy? Chúng ta ăn mặc sang trọng, cộng thêm khí chất hơn người, ai cũng có thể nhìn ra được chúng ta xuất thân nhà tướng. Hân có giỏi thì lại đi đoán tên chúng ta, nếu hẳn có thể đoán được thì mới coi như hẳn lợi hại!”
Thiếu nữ vẫn mang lòng không phục. Nàng ta càng thấy. tức giận hơn khi gia gia nhà mình gọi hản là tiên sinh.
Đối phương nhỏ tuổi hơn nàng ta, có tài đức gì có thể gánh nổi hai chữ tiên sinh chứ?
Hắn không xứng một chút nào!
“Nói đi, ngươi có giỏi thì đoán xem chúng ta là ai? Nhà tướng nào?” Thiếu nữ quát lớn với Trần Mộc.
Trần Mộc nghẹn lời, hẳn không phải thầy bói, sao có thể biết được đối phương là ai.
Thấy Trần Mộc im lặng, thiếu nữ càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình: “Hữ, biết ngay là ngươi đang đoán bừa mà. Ông nội thấy chưa, hẳn đang gạt ông đấy!”
Nào ngờ sắc mặt ông cụ trở nên tái mét. Ông nổi giận quát: “Câm miệng! Đừng xúc phạm tiên sinh!”
Ông nội, hẳn làm sao có thể gánh nối hai chữ tiên sinh chứ?” Thiếu nữ tức giận đến mức phát khóc. Nàng ta cảm thấy ông nội nhà mình bị lừa rồi, đối phương chỉ khoảng mười bảy. tuổi, có thể có được bản lĩnh gì đâu.
Ông cụ mặc kệ cháu gái mình, tiếp tục ôm lòng kính trọng với Trần Mộc, chắp tay nói: “Không dám giấu giếm, lão phu. chính là Hạ Vấn Thiên hoàng thành Ninh Quốc, đây là Hạ Chỉ Lan ~ cháu gái của lão phu!”
“Lão phu đúng là may mẫn ba đời mới có thể quen biết tiên sinh ngay tại đây!”
Nghe vậy, Khương Âm đứng bên cạnh Trần Mộc lộ ra vẻ giật mình
“Hạ Vấn Thiên? Vị quân thần áo xanh kia của Ninh Quốc?”
Khương Âm há to miệng.
Đối với những người sống ở Ninh Quốc, Hạ Vấn Thiên chính là một cái tên như sấm bên tai, là quân thần cả một thế. hệ của Ninh Quốc.
Ông từng là tổng chỉ huy của Ninh Quốc, dưới một người, trên vạn người
Thời trẻ tuổi, ông từng dẫn theo ba nghìn quân đánh thẳng doanh trại kẻ địch, thăng được ba mươi nghìn quân Đường Quốc, lấy ít thẳng nhiều, một trận thành danh, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất Ninh Quốc.
Ông từng là tống chỉ huy của Ninh Quốc, dưới một người, trên vạn người