Phụt!
Tần Như Nguyệt phun ra búng máu, gương mặt tuyệt mỹ đã trắng bệch vào lúc này.
Cơ thể yểu điệu cũng trở nên yếu ớt vô cùng, tràn đầy vết chém, thương tích trải dài toàn thân, nhìn mà giật mình.
“Như Nguyệt!””, Hứa Hướng Thạc ở phía xa thấy thế, trong lòng kinh hãi.
Trên quảng trường, mọi người đứng xem đều lộ ra vẻ hoảng sợ, chẳng ai ngờ dù đã mượn dùng thực lực của Từ Thương Uyên mà Tần Như Nguyệt còn bị đánh thành thê thảm như vậy.
Lục Bàn siết chặt nắm đấm, trong mắt đầy hận ý.
Hàn Giang Tuyết nuốt nước bọt, trong đôi mắt đẹp vẫn còn sửng sốt, có thể nói thực lực của Trần Mộc đã khiến nàng †a vô cùng bất ngờ, chỉ cách một tháng mà tên nhóc này đã trở nên mạnh mẽ như vậy.
Tốc độ tiến bộ như thế quá yêu nghiệt!
Ánh mắt của Trần Mộc hờ hững, Thái Cổ Ma Kiếm vẫn nắm trong tay, thân hình chuyển động, người đã biến mất.
Tia sáng lạnh loé lên, tốc độ như chớp giật, chém thẳng vào chiếc cổ thiên nga trắng như ngọc của Tân Như Nguyệt.
Thừa dịp ngươi yếu mà lấy mạng ngươi!
Nương từ với phụ nữ gì đó hoàn toàn không tồn tại trong tư tưởng của Trần Mộc.
“Như Nguyệt, cẩn thận!”. Đồng tử Hứa Hướng Thạch co rút, hét lên một tiếng.
Nhưng khi kiếm phong lạnh thấu xương của Trần Mộc vừa tới gần yết hầu Tân Như Nguyệt thì nàng ta lại ngẩng đầu, sức mạnh bùng nổ từ trong cơ thể.
Bùm!
Gió mạnh cuốn lên, chấn động hư không, hất bay Trần Mộc ra ngoài.
Giờ phút này, mọi người trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Như Nguyệt, trong mắt là sự rung động.
Không biết Từ Thương Uyên đã dùng bí pháp gì mà từng luồng ma vân quấn quanh người Tần Như Nguyệt, nhìn lại thì như là đang đồng hoá với Ma tộc vậy.
Đôi mắt xinh đẹp cũng bị ma quang đỏ rực chiếm lấy, nhìn qua như ánh mắt của mãnh thú, lạnh tanh, khát máu và đầy sát khí.
“Ranh con, có thể ép ta tới mức này thì ngươi là người đầu tiên đói”
Tân Như Nguyệt lên tiếng, dù là âm thanh hay thần thái thì có thể thấy Từ Thương Uyên đã hoàn toàn kiểm soát cơ thể.
Bất chợt, tay Tân Như Nguyệt kết ấn, từng làn sóng ma quang thái cổ tràn ra.
Huyết sát ma quang cuồn cuộn ngưng tụ trên đầu Tần Như Nguyệt, biến thành chiến mâu khổng lồ trăm trượng. Chiến mâu vừa xuất hiện, quanh thân đã có vô số ác linh, oan hồn vây lấy, không ngừng phát ra tiếng r3n rỉ thê lương làm mọi người đều sởn gai óc.
Dường như trăm vạn người đã bị giết để đúc thành chiến mâu oan hồn này.
“Bát Hoang Huyết Ma Quyết, Luyện Hồn Huyết Mâu!” “Chết cho ta!”
Hai tay Tân Như Nguyệt vỗ mạnh về trước, chiến mâu trăm trượng kia đâm mạnh xuống.
Vù!!
Ngọn lửa trải rộng trong Kiếm Vực vừa tiếp xúc chiến mâu là lập tức bị huyết khí của nó cắn nuốt thành sợi khói màu đỏ rồi tiêu tan, huyết khí nồng đậm này hiển nhiên vô cùng hung tàn.
Tầng tầng không gian vỡ tan tành, Kiếm Vực rung chuyển dữ dội như sắp không chịu nổi sức mạnh tà ác này.
Trân Mộc nâng Thái Cổ Ma Kiếm, một kiếm chém mạnh xuống.
Vèo!
Trong khoảnh khắc, trong mười dặm Kiếm Vực, một kiếm quang rực lửa ập tới, va chạm mạnh mẽ với chiến mâu kia.
Nhưng sự va chạm này chỉ kéo dài không quá một giây, kiếm quang rực lửa đã tan tác, sụp đổ.
Chiến mâu địa ngục kia thuận thế tiến lên, đâm xuyên biển lửa, lao thẳng tới đỉnh đầu Trần Mộc.
Cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trong chiến mâu, Hàn Giang Tuyết căng thẳng. Không chỉ nàng ta, ngay cả Vạn Trọng Sơn cũng lẳng lặng siết chặt năm đấm.
“Lão già, kẻ chết phải là ngươi!”, sắc mặt Trân Mộc cũng dần trở nên hung ác, ánh mắt lộ ra hung quang, Thái Cổ Ma Kiếm lại giơ lên.
Trong Kiếm Vực, chân hoả lưu hồn vô tận cũng bị chấn động, tạo thành một luồng kiếm quang, hội tụ về phía thân kiếm, truyền vào sức mạnh thái cổ huyền bí.
“Lưu Hồn Kiếm Vực, Cấm Thần Vô Tương Lail”