Nghe vậy, Trần Mộc gật đầu: “Có thể trấn áp được nhiều kiêu hùng như vậy, xem ra vị thành chủ này là một người không thể coi thường!”
Tiểu Hoàn nói: “Thành chủ Yến Thương này được đồn là đi lên từ xóm nghèo, tính cách tàn nhẫn, những người từng đắc tội thành chủ đều không có kết cục tốt. Thiên phú tu luyện của thành chủ không tệ, hiện tại tuổi đã trên 50 nhưng đã là Thần Tàng tầng chín!”
“Hơn nữa, trong những năm gần đây, thành chủ Yến Thương âm thầm ngủ đông, ở ẩn, rất ít xảy ra mâu thuẫn với người khác, ông ấy chỉ lo phát triển bản thân, chỉ trong 10 năm ngắn ngủi đã có thực lực thâm sâu. Rất nhiều võ giả đại tộc trong thành vẫn luôn cung kính khi gặp ông ấy. Có thể nói, chỉ cần thành chủ ra lệnh một tiếng thì các gia tộc võ đạo lớn đều sẽ nể mặt, giúp ông ấy làm việc!”
Trần Mộc gật đầu, khó trách những đệ tử thân truyền trong tông môn không muốn làm chuyện này.
Chỉ thành chủ thành Hoài Dương thôi đã là khúc xương khó gặm rồi.
“Đi thôi, đến phủ thành chủ trước!”
Theo sự dẫn đường của Tiểu Hoàn, chẳng bao lâu sau, Trần Mộc đã tới phủ thành chủ thành Hoài Dương.
Trân Mộc lấy ra linh lệnh đệ tử thân truyền của mình.
Cũng không lâu sau, một người đàn ông trung niên tóc hơi bạc vội vã chạy ra tiếp đón.
Người này chính là thành chủ thành Hoài Dương – Yến Thương.
Thấy đối phương, Trần Mộc phát hiện người thành chủ nổi tiếng này ăn mặc rất bình thường, chỉ mặc bộ quần áo gấm không thêu hoa văn, trên người không đeo bất cứ đồ sang quý gì, nếu là người thường tới đây thì gần như không thể nhìn ra đây là người đứng đầu một thành.
“Trần thiếu hiệp đã đến, không thể đón tiếp từ xa, xin thứ tội, thứ tội cho!”
“Không ngờ Trần thiếu hiệp còn trẻ như vậy, nhỏ thế mà đã là đệ tử thân truyền, đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Yến Thương cúi đầu, lộ ra biểu cảm nịnh nọt, hoàn toàn không thấy làm giá gì, thậm chí trông có chút giống người hầu.
Trần Mộc liếc mắt nhìn đối phương, xem ra đây là một người lòng dạ nham hiểm.
“Không cần khách khí như vậy, vào trong đi!”, Trần Mộc phất tay.
“Mời!”, Yến Thương dẫn Trần Mộc và Tiểu Hoàn cùng vào trong.
Yến Thương ngồi ở ghế chủ vị, Trân Mộc ngồi bên cạnh. Hắn lấy ra một quyển trục màu đen đưa cho Yến Thương: “Yến thành chủ, ngươi có thể đọc thử chứ?”
Yến Thương vội nhận lấy, cẩn thận đọc một lượt, sau đó sắc mặt thay đổi.
Trần Mộc lên tiếng: “Hàng năm, thành Hoài Dương cần thượng cống hai vạn linh thạch cực phẩm, một trăm món bảo khí thượng đẳng nhưng hiện tại đã bị Yến thành chủ giảm còn một vạn miếng linh thạch, bảo khí cũng chỉ còn năm mươi, tổng sản lượng đã cắt phân nửa số lượng. Lý do là hiện tại thành Hoài Dương không dễ quản lý, các thế lực tranh đấu và chiến loạn nhiều, vào ít ra nhiều!”
“Nhưng vừa rồi ta vào thành đã phát hiện thực tế không phải như thế, dưới sự quản lý của thành chủ, các thế lực lớn đều rất nghe lời, không dám gây chuyện.
“Yến thành chủ, ngươi có thể giải thích cho ta nghe một chút không?”
Trần Mộc nói thẳng, lười chơi cung tâm kế với những lão già này.
Trong mắt Yến Thương loé lên tia u ám nhưng ông ta nhanh chóng che giấu, sau đó cười làm lành.
“Trần thiếu hiệp có điều không biết, những tài nguyên này không phải bị ta nuốt riêng mà sự thật là thành Hoài Dương rất phức tạp rắc rối, thật sự không dễ quản lý. Dù họ thể hiện ngoài mặt rất là khách sáo nhưng thực tế thì lén giảm tài nguyên cống nạp, tại hạ cũng hết cách!”
“Trong một vạn linh thạch cực phẩm có năm nghìn miếng của ta tự móc tiền túi bỏ vào rồi!”, Yến Thương tỏ ra chua xót, bất đắc dĩ nói.
Trân Mộc không để ý tới sự biểu diễn của ông ta, tiếp tục nói: “Yến thành chủ, ngươi cũng biết mục đích ta tới đây hôm nay, bây giờ trong 120 thành trì mà Linh Tiêu Tông quản lý có không ít thành trì noi theo cách làm của hai thành Hoài Dương các ngươi và thành Thiên Sơn, giảm tài nguyên cống nạp, nếu cứ tiếp tục như vậy, tông môn sẽ không còn tài nguyên để sử dụng”.
“Vậy nên ý của tông chủ là bảo ta giải quyết việc này, nếu Yến thành chủ đã nói ra nỗi khó xử của mình, không thể quản lý thế lực trong thành của mình thì được thôi, ngươi không quản được thì để ta giúp ngươi!”
“Ba ngày sau, giúp ta triểu tập những nhân vật có quyền lực, tiếng nói, có danh tiếng trong thành, ta mời họ ăn bữa cơm. Ta nghĩ, chuyện nhỏ như vậy chắc thành chủ làm được chứ nhỉ?”
Yến Thương vẫn nở nụ cười chất phác như cũ, gật đầu nói: “Chuyện này không thành vấn đề, chỉ là không biết Trần thiếu hiệp đột nhiên mời nhiều người như vậy để làm gì?”
“Việc này không liên quan tới ngươi, ngươi chỉ cần phụ trách gọi họ tới là được!”, Trần Mộc nói.
“Được, không thành vấn đề!”. Yến Thương cắn răng đồng ý.