Trong giọng nói lạnh lẽo của Trần Mộc chứa đựng sự sát phạt, quẩn quanh trong không gian, cả đại sảnh bỗng chốc yên tĩnh.
Hồng Liệt Viêm ở trong 11 người bỗng nhiên sa sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chằm Trần Mộc. Họ không ngờ tiểu quỷ này lại quả quyết như thế.
Dù gì họ cũng là tộc trưởng của 12 đại gia tộc đứng đầu Hoài Dương, họ có thể đi lên từ trong sự hỗn loạn của thành Hoài Dương thì không khác gì đi ra từ biển xác người. nếu chọc điên họ, họ bät tay thì ngay cả thành chủ Yến Thương cũng phải đau đầu.
Mà tên nhóc trước mặt lại dám lớn lối với họ, há miệng là cút, lăn, biến, chẳng lẽ không sợ sau khi trở mặt thì sẽ bị họ vây đánh đến chết sao?
Giờ phút này, dù là Yến Thương thì cũng có chút không thể tin nhìn Trần Mộc, khi tổ chức hội nghị này, ông ta cũng lường trước Trần Mộc trẻ tuổi nên sẽ nóng nảy bộp chộp nhưng không ngờ hăn lại điên cuồng như vậy, dám đuổi đám gia tộc võ đạo này ra khỏi thành Hoài Dương.
“Đúng là oai phong!”
Người phụ nữ xinh đẹp Tống Nga cười mỉm, đôi mắt quyến rũ nhìn Trần Mộc, ánh mắt như thể hút được hết trái tim của đám đàn ông trong lòng bàn tay: “Thanh niên đúng là quá dễ kích động, đây không phải chuyện tốt, muốn chúng ta cút khỏi thành Hoài Dương, chỉ mình ngươi thì chưa đủ tư cách đâu!”
Con ngươi màu đen của Trần Mộc nhìn bà ta bằng ánh mắt sâu xa, khí chất ma mị như yêu tinh của bà ta không mê hoặc được hẳn mà hẳn còn tỏ vẻ khiêu khích.
“Có tư cách hay không, các người thử là biết mà, nhưng †a nói trước, tính ta không thích giao lưu bình thường, nếu muốn động võ thì phải lường trước kết cục bị đánh chết!”
“Đúng là quá ngông cuồng!”, nghe hẳn nói như thế, gương mặt Kim Khai Giáp trở nên dữ tợn, cương khí như ẩn như hiện không ngừng khuếch tán quanh thân, linh khí trong không khí bạo động.
Dù là ai thì cũng thấy được lửa giận của ông ta đã không thể kiềm nén.
Nếu là người đứng đầu Linh Mẫn Điện đe doạ họ cũng thôi.
Nhưng kẻ trước mặt chỉ là một thäng nhóc chưa tới hai mươi, chỉ dựa vào tu vi Thần Tàng tầng một mà dám phách lối với họ, đây chẳng phải là đang đàm phán mà là đang muốn chết.
Nếu còn không đánh chết hẳn thì sao họ hết giận?
“Hồng lão huynh, ngươi cảm thấy sao?”, Kim Khai Giáp nhìn sang Hồng Liệt Viêm nãy giờ không nói gì.
Không chỉ ông ta, Tống Nga và những tộc trưởng khác đều nhìn sang Hồng Liệt Viêm như đang chờ quyết định của ông ta.
Tuy 12 gia tộc coi như là kẻ thù nhưng khi đối mặt với kẻ địch bên ngoài, họ lại khá đoàn kết.
Với thực lực và thế lực của 12 gia tộc này, dù họ kiêng dè Linh Tiêu Tông đăng sau Trần Mộc nhưng còn chưa tới mức sợ hãi khép nép, dù sao thì cũng là trời cao hoàng đế ở xa, dù đánh thì họ vẫn có thể trốn được. Nếu Linh Tiêu Tông thực sự nổi lên sát tâm, họ có thể trốn tới đại quốc khác, dù Linh Tiêu Tông lớn mạnh cỡ nào thì cũng khó có thể bắt họ.
Hồng Liệt Viêm dựa vào ghế, ngón tay gầy gò nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, mắt nhìn Trần Mộc, thản nhiên nói lgười trẻ tuổi làm việc đúng là càn rỡ, coi trời băng vung. Ngươi muốn đuổi chúng ta ra khỏi thành, vậy đừng dùng miệng, thể hiện bản lĩnh đi!”
Trần Mộc liếc mắt, cười mỉa: “Được, tới đây đi!”
Hiện trường yên tĩnh, tình hình căng như dây đàn, chạm vào là đứt mà Hồng Liệt Viêm chẳng những không lo lắng mà còn cười lạnh, tộc trưởng của 12 tộc bắt tay, ông ta muốn xem thử thăng nhóc này sẽ bị chơi chết thế nào.
Bùm!
Kim Khai Giáp bùng nổ linh lực trước, là tộc trưởng, còn là cường giả đi ra từ biển máu, linh lực của ông ta hùng hồn vô cùng, đã đạt tới Thần Tàng tầng thứ tám.
Trong khoảnh khắc, cái bàn trước mặt nổ tung, đá vụn bay tứ tung, cơ thể Kim Khai Giáp biến mất.
Một loáng sau, ông ta như ma quỷ mà hiện ra trên đỉnh đầu Trần Mộc, không nói nhảm, trong mắt b ắn ra sát khí, tung chưởng, giáng xuống đầu Trần Mộc.
“Đi chết đi thằng quỷ!”, một tiếng rống vang lên. Không gian như đông cứng vào thời khắc này.