Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 633: C633: Toàn trường oanh động



Hỏa Diễm cuốn lên, nhiệt độ trong thiên địa cũng nhanh chóng tăng cao.

Bên ngoài lôi đài bị quyền ý Đại Nhật Thiên Viêm đốt nóng đỏ thãm, sóng nhiệt nóng bỏng vòng từng vòng dọc theo lôi đàn, càn quét ra ngoài.

Nằm đấm đánh tới, không gian vặn vẹo, một quyền này ẩn chứa lực lượng mà cường giả cảnh giới Vạn Pháp cũng phải tránh lui.

Nhưng mà Trần Mộc lại giống như không cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương đánh úp ở phía sau, vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Ầm!.

Cuối cùng, năm đấm thiêu đốt của Đại Nhật Thiên Viêm cũng đánh mạnh vào lưng Trần Mộc, tiếng nổ đinh tai nhức óc. vang vọng, liệt hỏa mang theo xung kích cuồng bạo vô song đánh thẳng vào người hắn.

Chỉ là thân thể Trần Mộc vẫn không hề nhúc nhích.

Cảnh giới Thần Tàng tầng thứ chín đánh ra một quyền toàn lực, Trần Mộc lấy thân thể chống đỡ, không hề bị thương chút nào.

Toàn trường oanh động.

Cho dù mấy trưởng lão ngồi trên đài cao cũng đứng lên, mắt trợn tròn không dám tin nhìn cảnh tượng này.

“Chuyện này… Chuyện này…”

“Sao có thể?”

Tất cả đệ tử nội môn đều đơ ra, hô hấp dồn dập, cảnh tượng trước mặt đúng là như sét đánh giữa trời quang, nổ vang trong đầu tất cả mọi người.

Lấy cơ thể đối kháng với quyền đạo đại tông sư của cường giả cảnh giới Thần Tàng tầng thứ chín, vậy mà bình yên vô sự!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Không thể nào, không thể nào như vậy được!” Vương Thống trợn to mắt, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

Hản cảm thấy nằm đấm của mình như đấm vào một khối tinh thiết trăm năm đã trải qua vô số rèn luyện, không gì có thể lay động được.

Chênh lệch sao lại lớn như vậy?

Sao thân xác của tên này lại bi3n thái như thế?

Không đợi Vương Thống phản ứng, thân hình Trần Mộc: nhoáng lên một cái, biến mắt trước mắt mọi người.

Vút!!!

Âm thanh xé gió vang lên, một cảm giác nguy hiểm không lời nháy mắt bao phủ toàn thân Vương Thống.

Loại cảm giác nguy hiểm này khiến hẳn như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Kinh ngiệm chiến đấu nhiều năm khiến lông tơ trên người Vương Thống dựng hết lên.

Hắn đột nhiên quay đầu, nắm chặt nắm đấm, quyền ý Đại Nhật Thiên Viêm thi triển đến cực hạn, đại đạo cộng hưởng, hư không vỡ vụn.

Trong hư không đen nhánh kia, linh lực hội tụ, một con mãnh hổ to trăm trượng ẩn hiện trên đầu hắn, tỏa ra sự cuồng bạo đáng sợ.

“Đại Nhật Thiên Viêm, Hổ Khiếu Sơn Hà quyền!”

Tiếng rống vang vọng, Vương Thống đấm một quyền ra.

Bùm!

Cương khí nổ tung, linh lực tràn ra như hồng thủy, trong hư không có một con mãnh hổ người đầy lửa giận dữ xông ra.

Khóe miệng Trần Mộc nhếch lên, thân hình khế động, ánh sáng lấp lánh hiện lên quanh người hắn, nhanh chóng kết nối lại hình thành một bộ xương rồng uốn lượn, tràn ngập cảm giác bạo lực.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1888: Gió mát thổi tai

“Cửu Long quyền!”

“Phát”

Nằm đấm mang theo ánh sáng lấp lánh thổi quét ra ngoài.

Ánh sáng tóe ra đầy trời như pháo bông, dường như có một con rồng chín đầu giương nanh múa vuốt vọt ra, đụng mạnh vào quyền của Vương Thống.

Tiếng rồng ngâm quanh quẩn trong thiên địa, long lực phóng thích ẩn chứa cự lực bá đạo đến cực điểm.

Ầm!

Trong nháy mắt đó, thiên địa dường như biến sắc, cuồng phong vô tận gào thét trên lôi đài, hình thành lốc xoáy tàn phá xung quanh.

Dưới sân, tất cả mọi người đều híp mắt lại, sắc mặt hiện lên vẻ hoàng sợ và chấn động.

Nằm đấm của Trần Mộc không hề có chút quyền ý nào mà dựa vào lực lượng của thân thể và xương cốt.

Nhưng loại lực lượng thân thể này đấm ra một quyền lại khiến không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, bá đạo đến cực điểm.

“Rắc rắc.”

Hai nắm đấm đối đầu va chạm, nửa hơi sau, tiếng xương. cốt nứt gãy vang vọng. “Không thể nào, không thể như vậy được!”

Vương Thống giống như điên cuồng, con ngươi nhìn chäm chằm vào chỗ va chạm kia.

Một giây sau, ánh tay của hẳn uống cong xuống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, dường như không thể ngăn cản lực lượng cuồng bạo vô cùng kia.

“A…” Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, nắm đấm của Vương Thống lập tức bị đánh cho be bét máu thịt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 424: Thôn hồng đầu (3)

Nhưng năm đấm của Trần Mộc vẫn không hề dừng lại, mang theo lực lượng tuyệt đối đáng mạnh vào lồ ng ngực Vương Thống.

“Răng rắc.”

“Răng rắc!”

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, lồ ng ngực Vương Thống lõm xuống, không biết gãy bao nhiêu cái xương sườn, máu tươi phun ra.

Tiếp đó, Vương Thống phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay đi như đạn pháo, rơi xuống chỗ đất trống phía xa. Sức giật đáng sợ thậm chí khiến mặt đất lún xuống cả mười trượng.

Còn Vương Thống thì đã ngất đi, khí tức yếu ớt.

Toàn trường rơi vào trạng thái yên tĩnh như chết.

Một lúc lâu, từng tiếng hít khí lạnh vang lên, sau đó là toàn trường bùng nổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.