Thương Hào lau miệng, nét mặt cực kỳ âm trầm: “Thăng khốn, ta coi thường ngươi rồi!”
Dưới lôi đài, Từ Phong nhíu mày, cơ thể lao vọt lên trên.
“Xoẹtt” Tiếng kiếm ra khỏi vỏ lảnh lót như ưng kêu, quẩn quanh trời đất.
Ngay sau đó, kiếm khí trăm dặm lao ra, một thanh hắc kiếm to bằng cả người phóng lên trời, rơi xuống tay Từ Phong.
Kiếm ý kinh thiên tạo thành gió lốc trong không gian, ép. cho các đệ tử nội môn bên dưới khó thở!
“Từ Phong và Thương Hào liên thủ ư?” Tất cả ồ lên.
“Thật quá đáng!” Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều có vẻ khó coi.
Một tên Thương Hào đã đủ lấy mạnh hiếp yếu, thêm một Từ Phong thì trận này càng không công bằng.
Từ Phong cầm hắc kiếm trong tay, hai mắt khép hờ, như thể tiến vào trạng thái thiền định.
Mấy phút sau. Hắn ta mở to hai mắt, chém một kiếm vào hư không. “Tàn Phong Phá Trúc, kiếm khai!”
Xoẹt.
Không gian trước mặt nứt ra thành cái khe, bên trong xuất hiện một đạo gió xoáy, ẩn chứa kiếm khí lạnh thấu xương, khiến không gian gợn sóng.
Rầm.
Mặt đất vỡ vụn, gió xoáy cùng kiếm khí lạnh thấu xương lao về phía Trần Mộc.
Thấy vậy, Trần Mộc không hề tránh đi, dùng cơ thể mình chống lấy!
Cheng cheng cheng!
Kiếm khí lạnh thấu xương cắt lên người hắn, tiếng kim loại leng keng vang lên, cơ thể Trần Mộc bị ép phải lui về sau.
Lần này cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy bờ ngực tràn đầy ánh sao của hắn xuất hiện mấy vết kiếm nông, máu từ vết thương chạy xuống.
“Một kiếm này…”
“Cũng tạm được!”
Trần Mộc ngẩng đầu, trong mắt ngậm ý cười.
Kiếm Đạo Đại Tông Sư, hơn nữa có thể thấy trình độ của Từ Phong không hề thấp! Một kiếm này đã khiến hắn bị
thương!
Từ Phong nhíu mày, có vẻ không hài lòng với vết thương. mà kiếm này mang lại cho Trần Mộc!
Dù sao hẳn cũng là Vạn Pháp cảnh tầng thứ hai, Trần Mộc chỉ là Thần Tàng cảnh tầng thứ ba mà thôi. Giữa hai
người kém nhau tận tám tầng!
Chênh lệch hẳn tám tầng nhưng vẫn không thể giải quyết được Trần Mộc trong một nhát kiếm!
Ở phía xa xa, Thương Hào nổi giận!
Cương khí phóng ra, thú văn màu đen trải rộng toàn thân, lông tóc mọc ra đay hơn, huyết mạch cơ thể bị đẩy lên cực hạn: “Graol”
Thiên địa rung động, lôi đài nứt toạc ra, huyết quang xung quanh người Thương Hào cũng sôi sục, phóng ra quyền ý huyền bí khó hiểu.
“Một chiêu là giải quyết được ngươi!”
“Thương hồn chước dương, Quyền Băng!”
Tiếng hét vang vọng trong không khí, Thương Hào đứng. cách đó vài trăm trước, chợt đấm thẳng một quyền.
Rầm.
Hư không rung chuyển, ngọn lửa đỏ như máu hừng hực xuyên thấu bầu trời, trong mơ hồ, mọi người còn nhìn thấy một con Thương Hồn Thú Ảnh gào thét lạo qua.
Lôi đài làm từ Hắc Thành lập tức sụp từ giữa, hắc thạch tỏa ra khí thể, Thương Hồn Thú Ảnh nhanh chóng mở rộng,
rộng hơn trăm trượng, kéo nhau lao về phía Trần Mộc.
Trần Mộc đứng im không nhúc nhích, đưa một tay lên không trung, khí hung thần hội tụ thành Ma Kiếm Thái Cổ.