Tuy nhiên, thung lũng này không dẫn đến một Linh Lầu Thượng Cổ nào đó mà dẫn đến một cánh cổng cổ bằng đồng có kích thước khoảng một trăm trượng, sừng sững giữa trời.
Bên cạnh cánh cổng đồng cổ này là một sinh vật t0 lớn với hàm răng sắc nhọn, móng rồng, đuôi rản, hình dáng hung dữ đáng sợ, giống như hóa thân của một loại quái thú kỳ dị, đầu thở ra mây mù, phảng phất khí thế hung ác, mùi máu tanh nồng nặc không thể áp chế được, cuồn cuộn chảy ra từ bên trong.
Phía trên cánh cửa đồng cổ có một tấm bảng vàng lấp lánh, khäc ba chữ “Sinh Tử Môn”.
Thất Huyền tông cũng có một bí cảnh thần bí giống như: Linh Lầu Thượng Gổ ở Linh Tiêu tông, tuy nhiên, bí cảnh này. hoàn toàn trái ngược so với Linh Lầu Thượng Cổ.
Một khi bước vào Sinh Tử Môn, sự sống và cái chết sẽ không phải do con người quyết định mà sẽ do ông trời định đoạt.
Dưới Sinh Tử Môn, có thể thấy rõ những bóng người đang đứng, trong số đó còn có bóng dáng xinh đẹp của hai chị em Quý Lăng và Quý Huyên, những người mà trước kia Trần Mộc chỉ mới tiếp xúc một lần. Ngoài ra, còn có một số nam thanh niên khác.
Phía trên bầu trời, Bạch Đỉnh Thiên đang nhìn xuống dưới, yên lặng quét qua bóng dáng của những nam nữ thanh niên này, khí tức tỏa ra khiến tất cả mọi người không ai dám thở mạnh.
Cái gọi là Sinh Tử Môn thực chất là thử thách tàn khốc nhất trong Thất Huyền tông, không có ngoại lệ.
Bước vào Sinh Tử Môn chính là rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, ngay cả cường giả cảnh giới Vạn Pháp cũng có thể gục ngã ở bên trong.
Nhưng một khi có thể sống sót thoát ra khỏi đó, thực lực của họ sẽ tăng vọt.
Đây chính là sự đáng sợ của Sinh Tử Môn.
“Nếu không đi tới bước cuối cùng, bổn tọa cũng không muốn mở ra Sinh Tử Môn.”
“Tuy nhiên, những thay đổi hàng nghìn năm trên lãnh thổ Nam Châu sắp xảy ra. Mộ kiếm Đại Hoang này có liên quan đến cơ hội cho sự trỗi dậy của Thất Huyền tông chúng ta. Nếu thành công, các ngươi sẽ là đại công thần của Thất Huyền tông.” Bạch Đỉnh Thiên nói.
Trong rất nhiều đệ tử thân truyền, Quý Huyên bước lên một bước, trầm giọng nói: “Tông chủ, ngài hãy mở Sinh Tử Môn đi, bọn ta chắc chắn sẽ phụ lòng tin của ngài đâu.”
Bạch Đỉnh Thiên gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng: “Được rồi, nếu các ngươi đã không sợ chết thì bổn tọa cũng không có gì phải lo lắng nữa. Một khi có thể bước ra khỏi Sinh Tử Môn, các ngươi sẽ trải qua một loại biến hóa chưa từng có, nhưng nếu không thể ra ngoài, cho dù có là bổn tọa thì cũng không thể cứu các ngươi ra được đâu.”
“Chắc chẳn bọn ta sẽ thoát khỏi Sinh Tử Môn.” Quý Huyên trầm giọng nói.
Nghe vậy, cuối cùng Bạch Đỉnh Thiên cũng không nói thêm gì nữa, tay áo vung lên, một linh lực mạnh mẽ như nước lũ bay lên trời, xông thẳng về phía Sinh Tử Môn.
Bùm.
Một tiếng kêu chói tai vang lên, Sinh Tử Môn rộng hàng trăm trượng bị đánh bật ra ngay lập tức.
“Gào!”
Vô số những con hung thú, ước chừng hàng trăm ngàn con, đang gầm bên trong.
Trời đất rung chuyển, tiếng gầm như muốn xé nát cả bầu trời.
Cảnh tượng ngoạn mục này chắc chắn đã làm lay động ý chí của nhiều đệ tử thân truyền có mặt.
“Bổn tọa không thiên vị ai, tóm lại, ai có thể vượt qua Sinh Tử Môn thì vé đi tới mộ kiếm Đại Hoang sẽ thuộc về người đó.” Bạch Đỉnh Thiên nói.
Trong mắt nhiều đệ tử thân truyền lóe sáng.
Không chút do dự, họ lần lượt lao vào Sinh Tử Môn.
Nhìn thấy đám người trẻ tuổi coi thường cái chết, trong mắt Bạch Đỉnh Thiên hiện lên sát ý hung hãn.
Phải biết là những đệ tử thân truyền này đều được Thất Huyền tông bồi dưỡng rất cẩn thận.
Tuy nhiên, một khi bước vào Sinh Tử Môn, cuối cùng sẽ chỉ có một phần mười trong số họ có thể sống sót bước ra.
Ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng ông ta cơ chứ?
Nghĩ tới đây, sát khí trong lòng Bạch Đỉnh Thiên càng thêm mạnh mẽ.
“Tông chủ, lần này Thiên Ma Cung lại muốn liên thủ với chúng ta, chúng ta có nên đồng ý không?” Một trưởng lão bên cạnh hỏi.
Bạch Đỉnh Thiên tức giận nói: “Đám phế vật đó… còn mặt dày đòi liên thủ với chúng ta sao? Bảo bọn chúng cút đi cho. ta! Lần này, Thấy Huyền tông chúng ta sẽ tự mình đòi lại hết món nợ ở Tam Tông Tranh Tài, không cần bọn họ can thiệp.”