Kim Vũ Dương dẫn theo hai hoàng tử Kim Quốc khác đến ngăn trước mặt Vạn Lam và Trần Mộc.
Tống Khai Giáp của Tống Quốc và Nam Thần Hình Nam Quốc chăn ở hai bên trái phải.
Thế đánh bọc lại hình thành.
Nếu hiệu quả của linh lực quán đỉnh vẫn còn, hiển nhiên bọn họ sẽ không dám gây sự, nhưng bây giờ thấy Trần Mộc đang bị linh lực quán đỉnh phản phệ, bọn họ còn gì băn khoăn nữa đâu.
Nếu lúc này không giết tên nhãi kia đoạt lấy truyền thừa của Đại Hoang Kiếm Tôn thì còn chờ đến bao giờ nữa!
“Các ngươi thật đê tiện!” Vạn Lam nhìn đám người này chäm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói. Lúc trước nếu Trần Mộc không gánh lấy hết áp lực, một mình chém giết tứ phương, liệu đám người này có còn đường sống không?
“Tiểu cô nương, cô vẫn còn non lắm. Truyền thừa của Đại Hoang Kiếm Tôn quý giá biết bao, tên nhãi này lại chỉ là cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm, không xứng với nó, cứ để ta hưởng thay thì tốt hơn, ha hai”
Kim Vũ Dương cười to đầy khinh thường, trong mắt lóe lên tia toan tính.
Sau đó, hẳn nhìn về phía Trần Mộc đang đứng cạnh Vạn Lam, cười nói: “Giao hắn cho ta đi, ta sẽ thả ngươi đi. Nếu không, da mỏng thị mềm như ngươi không biết đỡ được mấy. đòn của chúng ta đâu!”
Vạn Lam nắm chặt tay Trần Mộc, không chịu buông ra, lên tiếng đáp: “Cha ta là tông chủ Linh Tiêu Tông, nếu ông ấy biết các ngươi bắt nạt ta, sẽ không buông tha cho các ngươi đâu!”
“Vạn Trọng Sơn? Hắn ta là cái thá gì cơ chứ? Cha ta còn là hoàng đế Kim Quốc đây này. Đừng có mở mồm ra mà so bối cảnh, dù cha ngươi có mạnh đi chăng nữa, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta đâu!”
Kim Vũ Dương cười lạnh, Kim Quốc bọn hắn là một trong bảy đại quốc, chẳng kém cạnh gì tam đại tông.
“Đừng nói nhảm nữa, giao hẳn ra, nếu không hôm nay bổn vương sẽ khiến ngươi đổ máu tại chỗ!” Kim Vũ Dương mất kiên nhẫn, gương mặt dữ tợn, sát khí hằm hè.
Nghe vậy, trong lòng Vạn Lam giật thót, nhìn Trân Mộc. nhằm chặt mắt lại đầy khó chịu, nàng ta cắn chặt răng, chắp hai tay vào nhau, linh lực cuồn cuộn bao phủ toàn thân, chuẩn bị chiến đấu.
“Ngươi có vẻ thích ăn đòn rồi!” Kim Vũ Dương nổi giận, không nói gì thêm. Hẳn lao vọt ra, linh lực cuồng bạo toàn thân như nước lũ, đưa tay đánh về phía đầu Vạn Lam.
Hắn ta ra tay vô cùng tàn nhãn, chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào, cũng không lưu tình chỉ vì Vạn Lam là mỹ nhân yếu ớt!
Vào lúc Kim Vũ Dương ra tay, hoàng tử Tống Quốc và Nam Quốc lại im lặng. Tên nhãi này khi nãy còn không có linh lực quán đỉnh, nhưng vẫn giết được tam hoàng tử Ninh Quốc, đủ để chứng minh hản không hề đơn giản, hiển nhiên phải kiêng kị vài phần.
Nếu Kim Vũ Dương đã thích chơi trội, đương nhiên bọn họ. sẽ vui vẻ đứng đó nhìn xem một chút rồi mới hành động.
Chỉ trong chớp mắt, Vạn Lam bị thế công của hắn ta dọa sợ. Trên mặt nàng ta lóe lên chút hoảng loạn, vội vàng đánh ra một quyền về phía Kim Vũ Dương.
Thế nhưng đòn đánh của nàng ta còn chẳng chạm vào được góc áo của Kim Vũ Dương, bị hắn ta dễ dàng né được.
Ngay sau đó, hắn ta vươn tay đánh vào gáy Vạn Lam.
Vạn Lam trợn tròn mắt, thôi đi rồi, với thực lực của nàng †a sao có thể địch lại nổi cường giả cảnh giới Vạn Pháp tầng thứ năm như Kim Vũ Dương cơ chứ.
Thế nhưng vào giây phút ấy, đôi mắt đang nhằm nghiền của Trần Mộc mở ra, đôi con ngươi màu đen tràn ngập sát khí. Hắn đưa một tay ra, nằm chặt lấy bàn tay như linh xà của Kim Vũ Dương.
“Ngươi…” Kim Vũ Dương mở to mắt, nhìn chăm chăm vào Trần Mộc.
Linh lực quanh người Trần Mộc điên cuồng bùng nổ, chỉ trong nháy mắt đã tăng lên đỉnh tầng thứ năm cảnh giới Thần Tàng, sau đó chỉ ngập ngừng dừng lại chừng một giây rồi tiết
tục đột phá, lao lên tầng thứ sáu.