Hung ý đáng sợ này còn mạnh hơn Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay hắn.
“Đây cũng là một phần của Cửu Kiếp Ma Kiếm sao?”, trong lòng Trần Mộc kinh ngạc.
Nhưng hung ý này hoàn toàn không mang lại uy hiếp cho Trần Mộc, đối với việc tu luyện tâm cảnh, hắn đã đạt tới cấp bậc cực cao.
Người hắn run nhè nhẹ, linh lực bàng bạc tràn ra, dễ dàng trấn áp hung ý trong tâm trí hẳn xuống.
Tiếp theo!
Trần Mộc lấy ra Thiên Tùng Vân Kiếm.
Hai kiếm hai tay, một sức hút cuồng bạo dâng lên từ hai thanh kiếm. Hai thanh ma kiếm có cùng một nguồn gốc, đều là từ Cửu Kiếp Ma Kiếm phân liệt ra, tất nhiên sẽ thu hút lẫn nhau.
Trần Mộc chồng hai thanh kiếm lên nhau.
“Bùm!”, trong nháy mắt, hung sát như thuỷ triều dâng trào, ngưng tụ thành một trụ kiếm, phóng lên trời.
Trụ kiếm đâm thẳng lên trời, xuyên qua đỉnh trời. Chỉ giây lát.
Trời xanh bị chia thành hai, ở giữa nứt ra một khe nứt như vực sâu.
Mây đen bao phủ, mặt trời cũng bị che đậy. Gió mạnh như con rồng phãn nộ gầm thét trong trời đất.
Hai thanh kiếm trong tay Trần Mộc dần dần hoà vào nhau, trở thành một thanh kiếm.
Thanh kiếm này đen nhanh toàn thân, toả ra ánh sáng lạnh, ma vân từ mũi kiếm kéo dài tới chuôi kiếm như con giao long quấn quanh, vô cùng uy nghiêm.
Nằm lấy thanh kiếm, Trần Mộc không phóng thích ra linh lực gì, chỉ nhẹ nhàng vung vào hư không.
Vụt!
Lúc này, hư không chẳng khác nào trang giấy, nhẹ nhàng rách ra, ngay cả mắt thường cũng thấy được vết kiếm trong hư không, từ vết kiếm toả ra lệ khí, sờ vào là chết ngay lập tức.
“Không tệ!”, trong mắt lộ ra tia tán thưởng.
Hai thanh kiếm hợp thành một, hắn cảm nhận được thái cổ ma kiếm trong tay tăng lên không chỉ một cấp.
Có thanh kiếm này, cộng thêm võ học kiếm đạo kiếp trước, hắn càng có thể thoải mái thì triển thực lực.
Trần Mộc cất thanh kiếm đi.
Lúc này, có lẽ do Trần Mộc cũng không làm gì ầm ï nên Phương Thanh Điệp và Vạn Lam cũng từ từ tỉnh lại, mắt đẹp. hãi hùng nhìn dị tượng, khi nhìn đến Trần Mộc thì lộ ra tia kỳ quái.
Không cần đoán hai người cũng biết dị tượng này do Trần Mộc tạo thành.
“Cuối cùng các ngươi cũng tỉnh!”, Trân Mộc không để ý tới ánh mắt hai người, tiến lên cười nói.
“Sao chỉ có ngươi, đại tỷ tỷ kia đâu?”, Vạn Lam chớp mắt, hoài nghỉ hỏi. Trần Mộc biết nàng ta đang hỏi tới Trí Tuyết nên đáp:
“Nàng ta rời đi rồi!”
Hảẳn cũng không tiết lộ thân phận kiếm linh của Trí Tuyết, vì như thế sẽ lôi ra chuyện Cực Đạo Đế Binh, hắn sợ phiền phức, vậy nên cũng không giải thích nhiều.
Cảm nhận được dị tượng, hai người kia cũng đoán được gì đó, Trần Mộc hẳn là gặp được kỳ ngộ rồi, mà kỳ ngộ có liên quan tới đại tỷ tỷ kia.
Nhưng Trần Mộc không nói, họ cũng không hỏi, dù sao ai cũng có bí mật riêng.
“Chúng ta tĩnh dưỡng ở đây bao lâu rồi?”, Phương Thanh Điệp chớp đôi mi đen.
“Tính sơ thì khoảng 10 ngày rồi!”, Trần Mộc đáp. “Đã 10 ngày rồi sao?” Trên gương mặt xinh đẹp của Phương Thanh Điệp hiện lên sự căng thẳng, 10 ngày, có lế các tuyển thủ đã ra khỏi mộ kiếm này.
Mà chuyện liên quan tới Trần Mộc có lẽ sẽ không dừng lại, tạo thành sự chấn động ở Nam Châu giới.
Đây chính là một rắc rối không nhỏ!