Thiên Nguyệt Thần Thành rất rộng lớn, lại có vô số dược phường. Trần Mộc ghé thăm một trong những dược phường, dễ dàng tìm được tất cả dược liệu để luyện chế Thiên Tàm Tục Mệnh Đan.
Khi Trần Mộc trở lại quán trọ, còn chưa kịp luyện chế đan dược thì khoảng không trước mặt hắn đã trở nên méo mó.
Từ lỗ đen trong hư không, A Lộ chậm rãi bước ra ngoài.
Phía sau nàng ta còn có một ông già bí ẩn, chính là người sống sót duy nhất của Bắc Kiếm Tông hồi sáng.
Lúc này, ông già thần bí vẫn nhắm chặt mắt, trong cơ thể vẫn không có chút năng lượng nào.
Ông già bí ẩn này chính là vị sư huynh đã hướng dẫn A Lộ tu luyện khi nàng ta gia nhập giáo phái. Khi đó, A Lộ chỉ là một cô bé khoảng mười tuổi, vị sư huynh này đã chăm sóc A Lộ rất tốt. Qua nhiều năm, vị sư huynh này đã thay đổi rất nhiều, nhưng nhìn thoáng qua A Lộ vẫn có thể nhận ra.
Đáng tiếc là bây giờ linh đài của ông ta đã bị phá vỡ hoàn toàn, A Lộ không thể dùng phương pháp của riêng mình để tẩy rửa ký ức của ông ta và tìm hiểu sự thật năm đó nữa. Nàng ta chỉ còn cách đánh thức ông ta thì mới có thể biết được rốt cuộc năm đó Bắc Kiếm Tông đã xảy ra chuyện gì.
Bắc Kiếm Tông là giáo phái của A Lộ, trong đó có những ân sư đã từng dẫn dắt A Lộ trên con đường tu hành, và cũng có những sư huynh, sư đệ, những gười đã chăm sóc A Lộ như chị em gái ruột. Có thể nói rằng Bắc Kiếm Tông là ngôi nhà thứ hai của A Lộ.
Sự suy tàn của Bắc Kiếm Tông là nỗi đau sâu sắc nhất trong lòng A Lộ.
Dù phải trả giá bao nhiêu đi chăng nữa, A Lộ cũng sẽ cố gắng hết sức để tìm ra sự thật năm đó.
Biết được quyết tâm của A Lộ, Trần Mộc đã cố gắng hết sức để giúp đỡ, dù sao thì hắn cũng là một nửa đệ tử của Bắc Kiếm Tông.
“Ta đã tìm được tất cả dược liệu của Thiên Tàm Tục Mệnh Đan rồi, tối nay ta có thể luyện chế nó. Về phần lá Cửu Dương Linh và rễ cây Nam Thiên thì ngươi phải đi tìm được mới được.” Trần Mộc nói.
Hai dược liệu này không ở trong đại lục Thiên Vũ, mà ở trong Thần Vực.
Tuy nhiên, với sức mạnh của A Lộ, việc lấy được hai loại linh dược này không hề khó.
A Lộ gật đầu đáp: “Ta phải giấu A Nguyên ở một nơi an toàn trước đã, sau đó sẽ tới Thần Vực. Trong khoảng thời gian tới đây, ta sẽ không ở đại lục Thiên Vũ nữa.”
Nàng ta hướng đôi mắt đẹp về phía Trần Mộc, nhẹ nhàng nói: “A Huyền, ngươi phải cẩn thận đấy.”
“Không sao, ngươi còn không hiểu ta sao? Ta sẽ không chết đâu.” Trần Mộc khẽ mỉm cười.
A Lộ nhìn vào mắt Trần Mộc, một lúc sau, trên khuôn mặt thờ ơ thường ngày của nàng ta hiện lên một nụ cười. Nàng ta xòe bàn tay ngọc ra, trong tay xuất hiện một miếng ngọc bội, đưa cho Trần Mộc.
“A Huyền, đây là miếng ngọc bội của ta, bên trong có một ý niệm ta gieo vào trong đó. Nếu ngươi cần, hãy nghiền nát nó ra, ta sẽ biết được tình hình của ngươi và đến ngay” A Lộ nói.
Trần Mộc ngạc nhiên liếc nhìn A Lộ, nhưng không từ chối lòng tốt của nàng ta mà nhận lấy.
“Cảm ơn ngươi đã chăm sóc A Tuyết thay ta, khi nào có thời gian, ta sẽ tìm nàng ấy chơi.” A Lộ nói.
Giây tiếp theo, A Lộ bước ra ngoài, đi vào khoảng không và biến mất trong quán trọ cùng với ông già bí ẩn.
Trần Mộc cầm ngọc bội trong tay, không khỏi nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Giây tiếp theo, hắn lấy lò luyện đan ra, bắt đầu luyện đan.
Ngày hôm sau.
Khi Lê Tuyết tỉnh lại, phát hiện A Lộ đã rời đi, trong lòng không khỏi buồn bã.
“A Lộ chỉ về nhà trước thôi, nàng ấy nói lần sau sẽ lại đến chơi với cô.” Trần Mộc giải thích.
“Cha mẹ nàng ấy không phải đều chết rồi sao?” Lê Tuyết nhìn Trần Mộc với ánh mắt khó hiểu.
“Nàng ấy đi tìm cha mẹ nuôi.”
Bắc Kiếm Tông là ngôi nhà thứ hai của A Lộ, vậy nên hắn nói như vậy cũng không sai.
“ồ!” Dù sao Lê Tuyết cũng khá đơn thuần, sau khi nghe Trần Mộc giải thích, cô bé cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
“A Mộc, chúng ta đi đến đan phường đi. Nghe nói ở đó có rất nhiều người đấu đan, chắc hẳn rất thú vị, chúng ta đi xem thử đi!” Lê Tuyết mong đợi nhìn Trần Mộc, bởi vì A Lộ đã quen gọi Trần Mộc là A Mộc nên chẳng biết từ khi nào Lê Tuyết cũng
đã quen với việc gọi Trần Mộc A Mộc.
Trong đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp lóe lên vẻ kỳ lạ, hiển nhiên nàng ta cũng rất hứng thú với những nơi như đan phường.