*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tham kiến tam hoàng tử, ngài có nhất thiết phải nói về vấn đề này không?” Lâm Tiêu cười nhẹ một cái.
“To gan! Ngươi là thân phận gì mà dám vô lễ với hoàng tử điện hạ!” một tên đệ tử hoàng thất đứng bên cạnh nghe thấy Lâm Tiêu nói thế thì quát lên.
“Dừng lại! người và mọi người dốc sức chặn hai linh thể kia lại, ta nói chuyện với hắn một lúc.” Tam hoàng tử nhìn người kia rồi nói.
“Vâng!!” tên đệ tử hoàng thất cung kính đáp lại, sau đó lao vào chiến đấu với hai cái bóng vàng.
Lâm Tiêu mở mồm nói: “Tam hoàng tử điện hạ, ta muốn cùng ngài làm một giao dịch?”
“Giao dịch? Người nói đi.”
Tam hoàng tử dùng ánh mắt thích thú nhìn Lâm Tiêu. Hắn không trực tiếp động thủ bởi vì người có thể vào được mộ kiếm lại còn đi qua được tầng một. Lại còn một mình đi được xuống đây mà trên người không thương tích.
Đây là chuyện cực kỳ kì lạ đối với một tên thiếu niên Tụ Linh cảnh, đối phương chắc chắn không đơn giản.
Một khi hắn muốn lấy mạng đối phương thì chắc chắn không thất bại. Nhưng bây giờ uy hiếp lớn nhất với hắn lại không phải thiếu niên này, mà là hai cái bóng vàng kia.
“Ta giúp điện hạ tiêu diệt mấy cái bóng trắng, và cả hai cái bóng vàng kia, nhưng ta có điều kiện.”
“Sau khi giải quyết hai cái bóng vàng xong, ta cũng muốn đi xuống tầng dưới.”
Lâm Tiêu nói thẳng ra thứ mình muốn giao dịch. Tam hoàng tử nghe xong thì hơi sửng sốt nhưng lại lộ ra nụ cười.
“Ngươi nói là có thể tiêu diệt được hai cái bóng vàng? Ngươi chứng minh kiểu gì?” Tam hoàng tử hỏi.
Lâm Tiêu cười he he hai tiếng, bởi vì hắn chỉ đợi câu này.
Hắn phất tay một cái, chín đạo quang mang trào ra chín hướng. Sau đó Lâm Tiêu lại phất tay hiện lên một lá cờ Tam Thể.
“Trận, khởi!” Hắn nhỏ giọng nói
Một giây sau tam hoàng tử vô cùng kinh ngạc, hắn phát hiện bọn họ đang có mặt ở chỗ khác, tiếng đánh nhau ở bên tai cũng đã biến mất hoàn toàn.
“Cảm giác nơi này quen thuộc……” Tam hoàng tử trợn mắt.
Đây không phải là tầng một của mộ kiếm sao? Hả? sau huyễn cảnh lại đến đây?
Hắn vừa nghĩ vậy thì có một bóng người đứng cách hắn không xa, chính là người thiếu niên vừa nãy.
“Thế nào, tam hoàng tử điện hạ, bây giờ ngài tin rồi chứ?” Lâm Tiêu nói.
Tam hoàng tử nhìn kỹ xung quanh xem, sau đó thuận tay chém ra một đạo kiếm khí. Đạo kiếm khí này cũng có sức mạnh gần bằng Toàn Đan cảnh, nhưng khi tới gần rìa của viễn cảnh thì tan biến.
Mà viễn cảnh thì không có chút ảnh hưởng gì,
“Trần pháp sư sao? Thú vị, thảo nào ngươi qua được tầng một mà không thương tích gì.” Tam hoàng tử ánh mắt thích thú nhìn Lâm Tiêu.
Hắn tin tưởng thiếu niên này.
Những đội ngũ có được trận pháp sư đều là những đội ngũ mạnh. Quan trọng nhất là người này vẫn còn trẻ như vậy, chắc chắn sẽ là một kỳ tài. Nếu có thể thu nhận một kẻ như vậy thì nhất định sẽ có lợi trong tương lai.
“Tam hoàng tử điện hạ, ngài cảm thấy giao dịch này thế nào?” Lâm Tiêu cười.
Kế hoạch bắt đầu.
Lâm Tiêu cực kỳ may mắn, bản thân sau khi phá vỡ huyễn cảnh ở tầng một, tiện tay lấy luôn mấy viên đá tạo trận, còn có cả cờ điều khiển trận và cả trận bàn.
Vừa nãy hắn chỉ sửa lại một chút trận văn trên đó, sau đó lại sử dụng huyễn trận một lần nữa.
“Cấp độ huyễn cảnh này của ngươi, có thể cầm chân bóng trắng, chưa chắc tác dụng với bóng vàng.” Tam hoàng tử nói, sau đó chỉ vào nhược điểm trận.
Lâm Tiêu cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Bởi vì chính hắn là người cố tình làm trận pháp này yếu đi.