Mặc dù ông ta là cường giả Hóa Đỉnh cảnh, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể làm bừa với người của vương triều khác.
“Không muốn sao, vậy được, vừa hay ta muốn đên hoàng thất Đại Ngụy một thời gian.” Can Anh Túc nhún nhún vai, cũng không có ép buộc đối phương.
Nàng ta vừa dứt lời, bóng dáng của Lộc Trường Chung đã biến mất.
Sau khi xuất hiện trở lại, ông ta đã đứng giữa không trung trước mặt người hộ đạo Đại Nguỵ.
“Xin lỗi, vậy ngươi đi chết đi.” Lộc Trường Chung đưa tay ra túm lấy đối phương.
Lúc này, người hộ đạo Đại Nguỵ cảm thấy một mối uy hiếp gi ết chết mạnh mẽ.
Không chút do dự, hắn xoay người, dùng hết sức lao ra ngoài, không dám quay đầu lại.
Nhưng chuyện khiến người ta cảm thấy sợ hãi đã xảy ra. Bất luận người hộ đạo Đại Ngụy có chạy nhanh đến đâu, tay của Lộc Trường Chung cũng luôn ở phía sau hắn nửa mét.
Càng ngày càng gần, sau đó, người hộ đạo Đại Ngụy bị ông ta bắt được.
“Lộc Trường Chung, nếu như ngươi giết ta, Ngụy Vương —— “
“Bùm bùm!!”
Người hộ đạo Đại Ngụy chỉ mới kịp thốt ra mười từ trước khi bị Lộc Trường Chung nghiền nát đầu.
Vút!! Một viên toàn đan màu xanh lam đột nhiên bay ra từ trên thi thể người hộ đạo nhưng Lộc Trường Chung đã lường trước được cảnh tượng này.
Ông ta tiện tay đánh ra một chưởng.
Viên toàn đan màu xanh bị chưởng ý của ông ta đập vỡ tan tành.
Người hộ đạo Đại Ngụy, bất ngờ!
Tất cả mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc nhìn cảnh này, không dám phát ra âm thanh vì sợ rằng ánh mắt đối phương sẽ nhìn vào mình.
Lộc Trường Chung này chỉ dùng một đòn để giế t chết cường giả bán bộ Hoá Đỉnh, vì vậy tu vi thực lực ông ta chắc chắn phải là cường giả siêu cấp của Hoá Đỉnh cảnh.
Hoá Đỉnh! Đây là một cấp trong truyền thuyết.
Trong vương triều Đại Ngụy bọn họ có những cường giả như vậy tồn tại không?
Lộc Trường Chung ở giữa không trung đã giải quyết xong người hộ đạo Đại Ngụy.
Can Anh Túc ở bên dưới, quay người lại và đi đến trước mặt Lâm Tiêu.
“Ngươi đột phá đến Luân Hải cảnh tầng thứ tư nhanh như vậy, xem ra ngươi đã có thu hoạch không nhỏ ở di tích Vô Cực! ~~~” Can Anh Túc cười hỏi.
“A, ta thu hoạch được một chút, cảm ơn các hạ ra tay giúp đỡ.” Lâm Tiêu nhìn đối phương với ánh mắt kiêng dè, nói một câu cảm ơn.
Hắn không hề mất cảnh giác.
Người phụ nữ này không phải người tốt đẹp gì.
“Cứ gọi ta là Can Anh Túc được rồi, ngươi không cần cảm ơn ta, vừa rồi ta đã nói rồi, mạng của ngươi là… của ta!” Can Anh Túc thản nhiên nói.
Một giây sau, xung quanh người nàng ta toả ra màn sương màu máu, cả người hóa thành một đạo huyết quang lao tới.
‘Xé!! ‘
Y phục của Lâm Tiêu ngay lập tức bị xe rách, một bàn tay mảnh khảnh muốn tiếp tục xuyên vào trong nhưng bộ linh giáp trên bề mặt da đã chặn sự tấn công của nàng ta lại.
Nhân lúc này, Lâm Tiêu lại nắm chặt tay nàng ta.
“Ngươi điên rồi sao!!” Hắn cạn lời, lớn tiếng mắng.
Mẹ kiếp!!
Hắn biết, yêu nữ này thực sự bị điên rồi.
Mỗi khi một lời không hợp là sẽ khai chiến.
“Bây giờ ngươi mới biết ~~~ hả?!” Can Anh Túc tỏ vẻ thích thú và hưởng thụ.
Đến rồi đến rồi!!
Đúng đúng, chính là cảm giác này!!
Thoải mái, thật sự rất thoải mái! ~~
Khoảnh khắc cả hai nắm tay nhau, màn sương màu máu trên cơ thể Can Anh Túc bắt đầu tan nhanh và Lâm Tiêu hút vào cơ thể.
Đồng tử của nàng ta đỏ lên rồi dần nhạt đi.
“Tiểu tử Đại Ngụy, tay của ngươi đang làm cái gì vậy!!!”
Lộc Trường Chung hét lên một câu và giơ tay tách hai người ra.
Nhưng sau khi nhận thấy khí tức sát sinh trên cơ thể của Can Anh Túc nhanh chóng biến mất thì ông ta hoàn toàn chết lặng.
Chuyện gì vậy?
Tiểu tử Đại Nguỵ này thực sự đã trấn áp được Sát Sinh Ý Cảnh của bà cô nhỏ rồi.
Không thể nào! Chuyện mà toàn bộ vương triều Đại Can không thể làm được.
Làm sao có thể chứ!
Kỳ lạ!