Lúc này một ông lão mặc áo bào trắng chầm chậm bước tới bên cạnh ông ta.
Ông lão này cao gầy, vẻ mặt tiều tụy, trông không có chút tinh thần nào.
“Cảnh lão, mời ngài nói.”
Nhưng ánh mắt Phương tông chủ nhìn ông lão này lại mang theo vài phần tôn kính.
“Người này giao cho ta đi, chỉ là Phạm Thiên mộ kiếm sau này, vẫn cần tông chủ quan tâm nhiều hơn.” Ông lão áo bào trắng từ tốn nói.
“Cảnh lão ngài, đây là….haizzz!!”
Phương tông chủ muốn ngăn cản đối phương nhưng lại không biết phải lấy lí do gì.
Cảnh lão không nói nhiều, mà chầm chậm bước về phía trước.
Khí thế trên người ông cũng từng bước, từng bước phát ra. Giống như kiếm rút ra khỏi bao.
“Cảnh lão quỷ, ông gấp gì chứ, ta…khụ khụ khụ, ta còn chưa chết đâu, ông đợi chút đi.”
Nơi mặt đất bị sụp đổ, một bóng người máu me be bét từ từ bò lên.
Chính là lão Mục vừa bị đánh bay.
“Ta biết ông chưa chết, vậy nên, tên tiểu tử Lâm Tiêu kia, sau này giao cho ông đấy!” Cảnh lão hiếm khi nở ra một nụ cười.
Khóe miệng lão Mục khẽ giật, lại không có ý định rút lui.
“Không cần tranh nhau, các ngươi sẽ chết cùng nhau thôi, cả cái Kiếm Ma tông này đều sẽ đi cùng các ngươi xuống suối vàng.” Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh Thương Ý lạnh lùng nói.
Hắn ta nhìn ông lão mặc áo bào trắng với vẻ kiêng kỵ.
Vừa động ý niệm, trên người hắn ta liền xuất hiện một bộ linh giáp hắc quang.
“Ám diệu linh giáp!!!”
Phương tông chủ khẽ hô lên, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cảnh lão sau khi nhìn thấy linh giáp trên người đối phương, lông mày cũng nhíu chặt.
Đối phương đã có chuẩn bị từ trước.
Nếu một cường giả bán bộ Hóa Đỉnh mặc linh giáp cực phẩm, thì cho dù ông có dốc toàn lực bạo phát cũng không thể gi ết chết đối phương rồi.
Hoàng thất Đại Ngụy này thật đúng là dự định hủy diệt toàn bộ Kiếm Ma Tông của bọn họ rồi.
Nhưng mà,
Cái gì cũng phải thử một lần mới biết được.
Ánh mắt Cảnh lão càng thêm lạnh lẽo.
Lúc này, lão Mục đã hoàn toàn đứng dậy rồi.
Ông hướng về phía cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý chế giễu: “Ta và ngươi đánh cược nhé, hôm nay Kiếm Ma tông ta bất luận là sống hay chết, tồn hay vong, hoàng thất Đại Ngụy các ngươi cũng đều chỉ còn lại không tới ba năm. Trong vòng ba năm, vương triều Đại Ngụy ắt sẽ đổi tên.
“Ngươi ngoại trừ cứng miệng thì còn cái gì nữa!” Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý nghe lời này, căn bản là bỏ ngoài tai.
“Trên người ta chỗ nào cũng cứng, ngươi muốn thử không?” lão Mục cười lạnh, đáp.
“Chết đi cho ta!!!” Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý lạnh lùng hô lên.
Linh thương trong nháy mắt xuất ra, khí thế như vũ bão!
Một chiêu này vô cùng khủ ng bố, giống như muốn xé rách không gian, đâm thủng mọi thứ.
Ánh mắt Cảnh lão tối lại, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trên tay, chuẩn bị đón đỡ lấy một thương kia.
Sau đó.
Thương nhanh,
Kiếm cũng nhanh.
Nhưng có một bóng người so với bọn họ còn nhanh hơn.
Đùng!!
Một âm thanh nặng nề kèm theo tiếng hét đau đớn vang lên. Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Người bên phía hoàng thất Đại Ngụy, chấn kinh nhìn bóng người vừa mới đột nhiên xuất hiện kia.
Sao có thể!
Chỉ một chiêu đã đánh bay cường giả bán bộ Hóa Đỉnh của bọn họ?
Người này rốt cuộc có thực lực gì vậy?
Kiếm Ma Tông chẳng phải là không có cường giả bán bộ Hóa Đỉnh sao?
Không chỉ bọn họ ngơ ngác. Cho dù là người của Kiếm Ma Tông cũng đều kinh ngạc không thôi khi nhìn bóng dáng kia.
Người này là ai???
Dù gì, chắc chắn không phải người của Kiếm Ma Tông bọn họ rồi.
Vậy sao lại muốn giúp bọn họ.