“Hả? Không đúng….đây…đây không phải là hình thức sơ khai của kiếm ý! Đây là kiếm ý chân chính!!” Trần Hùng bất ngờ hô lên.
Đùng!
Một âm thanh lớn vang lên.
Trần Hùng bị ép lui lại mười mấy bước.
Trường đao trong tay vẫn còn đang rung lên, khóe miệng chảy máu.
“Thế nào, ta đã nói rồi mà, ngươi không cần áp chế tu vi.” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.
“Không ngờ ngươi còn lợi hại hơn ta tưởng một chút.” Ánh mắt Trần Hùng trở nên nghiêm túc.
“Có lẽ, không phải là một chút đâu.” Lâm Tiêu thuận miệng đáp.
Trần Hùng: “….”
Hắn thực sự nói không lại tên này.
“Cũng không phải chỉ một mình ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý thực thụ.”
Trần Hùng nói xong, tiến về phía trước một bước, trường đao trong tay chém vào không khí bên phía Lâm Tiêu.
Đao ảnh sau lưng hắn hòa vào trường đao, khí tức u ám, lạnh lẽo bạo phát.
Bóng đao hình bán nguyệt cao gần ba trượng, bổ đôi không gian mà chém xuống.
“Đao ý!!! Hóa ra Trần Hùng cũng lĩnh ngộ được đao ý thực thụ.”
“Xem ra, đây là địa bàn của hắn rồi.”
“Hai người này thiên tư trác tuyệt, người bình thường cho dù là Luân Hải Cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, đao ý thực thụ, bọn họ lại có thể lĩnh ngộ sớm được đến vậy.”
“Vậy thì vẫn là Lâm Tiêu mạnh, hắn mới chỉ là Tụ Linh Cảnh thôi đó.”
“Đúng vậy, Lâm Tiêu này đúng là yêu nghiệt.”
Vù vù!!
Hắc đao chém tới..
Trên mặt đất đã xuất hiện những vết nứt, lan về hai phía mà nứt vỡ.
“Đao ý thôi mà, vậy thì đã sao!”
Vẻ mặt Lâm Tiêu không có chút hoảng sợ, đồng thời cũng chém ra một nhát kiếm.
Lập tức, một luồng kiếm quang sắc bén trực tiếp xông thẳng lên chín tầng mây, kiếm ý cuồn cuộn như sông lớn.
Sau đó, kiếm quang của Lâm Tiêu, dùng khí thế quyết liệt, cứng rắn, chém lên hắc đao của Trần Hùng.
Rắc rắc!
Đao ý của hắc đao nứt ra trong nháy mắt, sau đó ầm ầm vỡ vụn, hóa thành linh khí tiêu tán trong không gian.