Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 72: Chương 72



Không biết Thái Tử đã đi đến phía sau lưng ta từ lúc nào, hắn lại ôm chặt bả vai ta một lần nữa, cúi đầu ôn nhu nói: “Có phải sợ không? Nếu sợ thì cứ nói, chúng ta sẽ cùng rời đi trước.”
Trước mắt ta lúc này tất cả đều là hình ảnh Lâm Trọng Đàn hộc máu, hắn phun ra rất nhiều, hắn sắp chết sao?
Ta không muốn để hắn chết dễ dàng như vậy, hắn còn chưa có chân chính thân bại danh liệt, bị vạn người phỉ nhổ mà.
Thấy ta im lặng không đáp lời nên Thái Tử liền duỗi tay che mắt ta lại.
“Được rồi, được rồi, đừng nhìn, hôm nay chúng ta cứ đi về trước, lần sau lại đến.” Thái Tử vừa nói vừa vòng tay qua người ta đưa ta ra ngoài.
Ta theo sự chỉ dẫn của hắn mà bước đi, vì đôi mắt bị che lại nên ta không khỏi phải cầm tay hắn để đi cho vững.

Đồng thời, dường như ta nghe được tiếng có người đang khóa cửa.
“Ta không sợ, nếu hắn chưa chết thì Thái Tử ca ca gọi đại phu tới xem cho hắn đi, ta không muốn để hắn chết dễ dàng như vậy.” Ta nghiêng đầu nhìn về phía Thái Tử.

Thái Tử nghe được ta nói liền hỏi lại một câu, “Nếu đã chết thì sao?”
“Vậy thì bảo người nhà hắn đến mà nhận tử thi.” Ta nói xong liền đi trước.
Hai người bọn ta một trước một sau bước lên xe ngựa, lên xe rồi thì cùng không hẹn mà im lặng không nhắc tới chuyện ở thiên lao nữa.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, khi đến khu phố xá sầm uất ta bỗng nghe được thanh âm của một đứa trẻ.
“Cha, con muốn mua cái này!”
Ngay sau đó có tiếng của một nam tử cười nói, “Được, cũng sắp tết rồi, cha mua cho con.”
Sắp tết sao?
Thời gian trôi cũng thật là nhanh.
Ta nhẹ nhàng kéo ra một khe nhỏ trên cửa sổ, vì ngày tết đã cận kề nên người dân cũng nô nức ra đường sắm đồ tết, trên đường náo nhiệt vô cùng.
Vậy là ta cũng đã ở kinh thành được ba năm rồi.
Mỗi lần ăn tết đều là ở nhà Tam thúc, trên bàn cơm tuy náo nhiệt nhưng sự náo nhiệt thường vây quanh Lâm Trọng Đàn là chủ yếu, dù là ngày tất niên nhưng ta cũng chẳng thể nói được mấy câu, chỉ là khi giao thừa qua đi thì Lâm Trọng Đàn sẽ lén đến sân viện của ta.
Đến lúc ấy ta mới biết người như Lâm Trọng Đàn cũng sẽ trèo tường.
Vào tết âm lịch năm Thiên lịch 22 đó, khi đã nhận xong hồng bao mừng tuổi, ta ngồi buồn ở trong phòng đếm hồng bao.

Kỳ thật ta đã sớm đếm qua, cũng không nhiều nhặn gì, bởi vì tổng cộng cũng chỉ có hai cái.

Tam thúc và tam thẩm mỗi người cho ta một hồng bao.
Nhưng ta muốn cả hồng bao của phụ thân và mẫu thân nữa.
Đếm xong rồi nhưng ta vẫn chưa thấy buồn ngủ, Lương Cát thì đã sớm ngủ lăn quay ở gian ngoài, vốn nhiều ngày nay hắn phải quét tước dọn dẹp mệt muốn chết mà.
Ta dứt khoát lấy sách vở ra, chuẩn bị chép một bài văn rồi mới đi ngủ, chỉ là chép được một lát thì ta bỗng có cảm giác như cửa sổ đang bị một thứ gì đó ném vào.
Ta nhất thời dừng lại.
Chả lẽ ngày tết mà cũng có quỷ sao?
Đang lúc ta nghi ngờ thì cửa sổ lại bị ném đá vào lần nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Trong nháy mắt, ta bỗng nhiên nghĩ đến điều gì nên liền lấy hết can đảm mở cửa sổ ra.
Dựa vào ánh nến trên bàn, ta lờ mờ nhìn ra người đứng dưới cửa sổ.
Là Lâm Trọng Đàn.
Hắn vẫn còn đang mặc quần áo lúc đón giao thừa, một thân đỏ rực, đến cả dây cột tóc cũng là màu đỏ.

Lâm gia chúng ta khi ăn tết có truyền thống chỉ cần nam chưa cập quan, nữ chưa cập kê thì vào ngày này sẽ mặc một thân quần áo đỏ.
Lâm Trọng Đàn thấy ta mở cửa sổ nên liền ném hòn đá đang cầm đi, vậy mà hắn lại nhấc chân như đang định nhảy vào từ cửa sổ.

Ta bị hành động của hắn dọa sợ, vừa định hỏi hắn vì sao cửa chính có không đi mà phải trèo cửa sổ thì hắn đã nhún chân nhảy vọt vào, một tay của hắn nhanh chóng che miệng ta lại.
Đêm đông giá rét, ngón tay của Lâm Trọng Đàn lạnh căm căm.
“Suỵt, đừng để Lương Cát nghe thấy.” Hôm nay hắn có uống rượu, lúc nói chuyện với ta giọng nghe hơi ngà ngà say.
Hắn nói xong lại xoay người đóng cửa sổ.
Ta trừng mắt nhìn hắn, “Đã muộn như vậy rồi ngươi còn đến đây làm gì? Còn lấy đá ném cửa sổ phòng ta, vạn nhất ném hỏng nó thì phải làm sao?”
Lâm Trọng Đàn quay đầu lại nhìn ta, tâm tình hắn xem chừng không tồi, dù bị ta dỗi nhưng trong mắt vẫn mang theo ý cười, “Ta sợ ta đột nhiên trèo lên cửa sổ sẽ dọa ngươi.”
“Lấy cục đá ném thì không dọa người chắc? Ta còn vừa mới tưởng là có quỷ đó.

Đúng rồi, ngươi còn chưa nói vì sao muộn thế còn đến đây?” Ta vẫn không chịu buông tha hắn như cũ.
Lâm Trọng Đàn hơi hơi mỉm cười, hướng ta bồi tội, “Là ta sai, lần sau nhất định ta sẽ nói trước với Tiểu Địch rồi mới ném đá lên cửa sổ.”
Miệng lưỡi thật trơn tru.
Hắn đúng là uống quá nhiều rượu rồi.
Ta không muốn nói chuyện với một con ma men nên định tiếp tục cầm sách trên bàn lên đọc tiếp, nhưng còn chưa đi hai bước đã bị hắn kéo lấy cánh tay.
“Tiểu Địch, cái này cho ngươi.” Lâm Trọng Đàn từ trong lòng ngực lấy ra một vật.

Ta tập trung nhìn vào, phát hiện hóa ra là một cái hồng bao.

Ta ngẩn ra, “Ta đã có của tam thúc và tam thẩm rồi.”
“Đó là bọn họ cho, còn đây là ta cho ngươi, không ngại bên trong có nhiều đâu.” Lâm Trọng Đàn nói.
Ta nhìn hắn một hồi, cuối cùng vẫn là đưa tay tiếp hồng bao, chỉ là lúc ta đưa tay cũng đồng thời nói: “Nhưng ta chưa có chuẩn bị gì cho ngươi.”
Lâm Trọng Đàn nghe vậy, bỗng nhiên lại duỗi tay kéo ta đến trước mặt hắn.

Ta thấy hắn đột nhiên tới gần liền theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng nụ hôn theo dự đoán của ta không hề xảy ra, ngược lại ta nghe thấy tiếng hắn cười.
Hắn trêu chọc ta.
Ta tức giận mà mở mắt ra, đang muốn động thủ đánh hắn thì môi đã bị hắn thình lình lấp kín.

Ta còn mở to mắt nên có thể nhìn rất rõ ràng đôi mắt của Lâm Trọng Đàn.

Hắn cũng không nhắm mắt lại, hai người chúng ta cứ đối mắt mà nhìn nhau.
Lông mi của Lâm Trọng Đàn vừa dài lại vừa đen, có lẽ là do ánh nến nên khi nhìn qua nó không hẳn thuần màu đen nữa mà có ám chút ánh vàng, thật giống như hình ảnh trên bức tranh ta thấy ở Tàng thư các hôm nọ, mắt hắn như trăng thanh rời núi, mắt sáng tựa sao.
Môi hắn mềm mềm, khi hôn lộ ra mùi rượu nhàn nhạt, khi ta lấy lại tinh thần liền giơ tay định đẩy hắn ra, nhưng chưa kịp làm gì đã bị hắn giữ chặt tay.
Hắn……!Vậy mà hắn còn định đưa cả đầu lưỡi vào.
Ta bất chợt thấy tức giận nên dứt khoát cắn xuống một phát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42: 42: Về Nhà

Lâm Trọng Đàn hít một hơi, ngay lập tức buông ta ra.

Ta nhìn hắn hơi nhấp môi, cơn buồn bực vừa rồi cũng tiêu đi hơn phân nửa.
“Đáng lắm, người ngươi toàn mùi rượu hôi kinh đi được.” Ta nói với hắn.
Ta cho rằng hắn bị ta nói như vậy thì sẽ biết hổ thẹn mà rời đi, nhưng đêm nay da mặt hắn lại đặc biệt dày, không chỉ không chịu rời đi mà còn ngang nhiên ôm ta vào trong lồng ngực hắn.

Nhưng ôm thôi với hắn chưa đủ, sau đó hắn ôm ta để lên bàn, dùng hai tay chống lên để vây ta giữa bàn và lồng ngực hắn.
“Ừm, đúng là ta hôi thật, nhưng Tiểu Địch……” Lâm Trọng Đàn ngừng một lát, “Rất ngọt.”
Lời càn rỡ của hắn làm ta cả kinh, ta giật mình mà nhìn hắn, môi lại bị hôn một lần nữa.

Ngoài cửa sổ có tiếng pháo trúc truyền đến, hòa lẫn với âm thanh Lương Cát ngáy hết đợt này đến đợt khác.

Ta cùng với Lâm Trọng Đàn hôn môi trong những tạp âm ồn ào náo nhiệt đó.

Lúc này đây Lâm Trọng Đàn hôn nhẹ đi rất nhiều, tựa như hắn sợ ta sẽ cắn hắn tiếp.
Ta khống chế không được mà hơi hơi phát run, bất tri bất giác ta duỗi tay nắm lấy quần áo của hắn, dây buộc tóc của ta thì đã bị kéo xuống từ lúc nào không biết.
Đến khi Lâm Trọng Đàn ngừng thì ta cũng phải thở d0’c một phen, mặt cũng trở nên nóng bừng.

Ta giơ tay chạm vào mặt của chính mình, lại thấy Lâm Trọng Đàn mỉm cười nhìn ta, trong lòng ta thầm khẳng định hẳn là hắn đang chê cười ta đi.
Dựa vào cái gì mà mỗi lần hôn môi đều là ta bị đỏ mặt còn mặt hắn thì vẫn trắng bóc vậy?
Nghĩ một phen ta liền duỗi tay giữ lấy hắn.
Lần này đến lượt ta chủ động.
Ta kề sát mặt vào mặt hắn, đầu tiên ta dùng môi nhẹ nhàng chạm vào hắn một chút, sau đó lại hơi cọ cọ.
Không biết hôn được bao lâu thì ta bỗng cảm giác miệng khô lưỡi khô, đang định đi uống nước thì lúc này mới nhận ra phản ứng của Lâm Trọng Đàn.
Tai hắn đỏ lựng.
Ta giống như phát hiện ra thứ gì hiếm lạ lắm nên liền duỗi tay ra nắn lỗ tai hắn.

Lâm Trọng Đàn muốn tránh, ta liền ra lệnh cho hắn ngay lập tức, “Không được nhúc nhích.”
Lâm Trọng Đàn đành phải lại dừng lại để kệ cho ta nhéo lỗ tai.

Ta sờ sờ tai hắn, phát hiện ra nó càng ngày càng hồng mà không khỏi trố mắt nhìn.
“Tai ngươi đỏ quá.” Ta cũng không biết vì sao ta lại nhỏ giọng thì thào với hắn câu này, có lẽ là ta sợ Lương Cát ở bên ngoài nghe được đi.
Hình như Lâm Trọng Đàn say thật rồi, vậy mà lại làm nũng với ta, “Ngươi đừng sờ nữa mà.”
“Nếu ta cứ nhất quyết muốn sờ thì sao?” Ta cố ý đối nghịch với hắn.
Lâm Trọng Đàn suy nghĩ một chút, sau đó cố tình đưa mặt vào sát hơn, “Vậy ngươi sờ đi.”
Hắn chủ động như vậy khiến ta bỗng nhiên hết hứng thú, ta buông hắn ra rồi quay sang cầm hồng bao lên xem.

Tham Khảo Thêm:  Chương 122: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu

Hồng bao nặng trĩu, xem chừng có không ít tiền bên trong.
Sau đó chúng ta nói chuyện với nhau thêm một lát.

Đang nói giữa chừng thì tiếng ngáy của Lương Cát bỗng nhiên ngừng, ta sợ tới mức lập tức im miệng.
Một lát sau, thanh âm của Lương Cát vang lên.
“Xuân thiếu gia, người vẫn chưa ngủ ạ?”
Hẳn là hắn nhìn thấy đèn trong phòng ta vẫn sáng.
Lòng ta hoảng hốt nên liền vội thổi tắt nến, “Chuẩn bị ngủ đây.”

Trong phòng lập tức tối sầm lại, ta cũng chỉ có thể thấy được bóng người Lâm Trọng Đàn.

Ta vừa định bảo hắn mau rời đi đi thì hắn lại kéo tay ta đi về phía giường.

Ta chợt hiểu ra là hắn muốn ngủ chung giường với ta, làm sao mà ta lại nguyện ý chứ.
Vạn nhất ngày mai có bị Lương Cát phát hiện thì nói hắn vài câu hẳn là sẽ lừa được, nhưng đây là phủ đệ của tam thúc, người hầu hạ trong sân đâu chỉ có Lương Cát.
Nhưng Lâm Trọng Đàn vẫn không chịu đi, ta bị hắn cuốn lấy không có cách nào đẩy ra, hơn nữa ta cũng thấy mệt thật rồi nên đành phải cùng hắn nằm chung.
Hôm sau, khi tròi còn tờ mờ sáng thì ta đã bị động tĩnh bên cạnh đánh thức.
Ta buồn ngủ mà mở mắt ra, liền nhìn thấy Lâm Trọng Đàn đang xỏ giày.

Ta nhìn sắc trời bên ngoài rồi lại nhìn hắn, tối hôm qua ngủ quá muộn nên ta không thể nào thoát khỏi cơn ngái ngủ.
Lâm Trọng Đàn đứng lên, phát hiện ta tỉnh liền cong lưng hôn hôn lên mặt ta, sau đó còn dém cả chăn cho ta.
“Canh giờ còn sớm, tiếp tục ngủ đi.”
Hắn nói xong câu đó là ta liền từ từ nhắm mắt lại, cũng không có đáp lời.

Chờ ta hoàn toàn ngủ no giấc thì Lâm Trọng Đàn cũng đã sớm không thấy đâu.
Khi Lương Cát hầu hạ ta rời giường bỗng đột nhiên hỏi một câu, “Xuân thiếu gia, tối hôm qua người trộm uống rượu sao?”
Tim ta đập nhanh trong một cái chớp mắt, “Sao lại hỏi thế?”
“Trên quần áo người có mùi rượu.” Lương Cát nói.
Ta nâng tay áo lên ngửi thử, đúng là có mùi rượu thật.

Ta ghét bỏ mà nhíu mày, nhanh chóng bảo Lương Cát chuẩn bị nước cho ta đi tắm.

Lương Cát bị ta sai thế thì cũng quên luôn thắc mắc mà đi.
Chỉ là sau đó Lương Cát lại phát hiện hồng bao bên gối của ta, hắn tưởng là tam thúc đưa nên mới mở ra để bỏ tiền vào trong tráp, nhưng đến lúc mở rồi hắn liền ngây ngốc tại chỗ.
“Xuân thiếu gia.” Lương Cát giật mình nói, “Sao năm nay Tam lão gia lại hào phóng vậy nhỉ, trong kim bao toàn là kim châu quý giá này.”
Tam thúc thanh liêm như thế, tiền trong hồng bao vẫn luôn không nhiều lắm, thường là cho có để lấy may đầu năm thôi.
Ta nhìn hồng bao trong tay Lương Cát liền nhận ra chủ nhân của nó là ai.

Ta suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nói thật, “Đây là đàn……! Nhị ca ca đưa.”
“Thì ra là nhị thiếu gia, khó trách.

Xuân thiếu gia à, nhị thiếu gia đối xử với người thật tốt.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.