Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 94: 94: Chương 93



Nghe xong hắn nói, ta càng thêm chắc chắn việc Trang quý phi vì trúng độc mà sinh bệnh là thật.
Ta vẫn luôn biết Thái Tử là hạng người làm việc ác không biết ghê tay, dù là giết người hay tính kế, chỉ cần hắn muốn thì sẽ làm không kể người bị hại là ai.

Trước đây ta vốn chỉ sợ hắn, nhưng mà hiện giờ ta cảm thấy ghê tởm hắn nhiều hơn.
Ta phải cố gắng kiềm chế rất nhiều để không đánh hắn, nhưng ta cũng chịu không nổi việc hắn ôm ta nữa.
Ta nâng tay lên đẩy Thái Tử ra, cũng vì xung quanh còn nhiều người nên hắn không ôm ta quá chặt.
Thái Tử theo động tác của ta mà buông tay, hơi hơi liếc mắt với cung nhân đứng phía sau:”Toàn bộ đi ra ngoài.”
Hắn nói xong là bên ngoài liền truyền đến tiếng thông báo.
“Thường vương đến.”
Ta nghe tiếng lập tức đứng lên.

Ta sợ người của Thái Tử ngăn Tứ hoàng tử không cho vào nên quyết định tự mình đi nghênh đón trước một bước.
Ngay lúc ta lướt qua người Thái Tử, hắn bỗng nhiên giữ chặt cánh tay ta, mặt hắn lạnh lùng, mắt phượng tựa như bị bịt kín một tầng sương.
Ta ngước mắt nhìn hắn, hơi dùng chút sức muốn rút tay ra, “Thái Tử điện hạ, thần đệ còn có việc phải làm, làm phiền Thái Tử điện hạ buông tay.”
Thái Tử nghe thấy ta xưng hô với hắn như vậy, mặt hắn dần chuyển từ lạnh lùng sang sắp phát hỏa đến nơi.

Ta nhìn ra lửa giận trong mắt hắn, gương mặt xinh đẹp âm trầm kia giờ đây càng thêm khủng bố dọa người.
Nhưng hắn lại dần cố đè nén cơn giận xuống, thanh âm so với vừa nãy càng thêm ôn nhu, “Mẫu phi ngươi giờ đang ốm, nhiều người tới tới lui lui như vậy chỉ sợ nàng sẽ càng lâu khỏi.

Ngươi muốn gặp lão tứ cũng không cần vội mà nhất thời……”
“Tòng Hi!” Một tiếng gọi đánh gãy lời nói của Thái Tử.
Ta tìm theo tiếng nhìn lại, phát hiện Tứ hoàng tử đã chạy tới gần cửa đại điện, phía sau hắn còn có một đám người như là đang đuổi theo.

Ta thấy vậy liền nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Thái Tử, đi đến trước mặt Tứ hoàng tử “Tứ ca, mẫu phi ta bị bệnh.”
“Ta biết, ta đã đưa đại phu trong phủ tới đây.”
Tứ hoàng tử vỗ vỗ bả vai ta trấn an, sau đó nhìn về phía Thái Tử đang đứng trong đại điện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hắn bước vào trong điện hành lễ với Thái Tử.
Thái Tử mặt lạnh tanh, vẻ không vui hiện rõ trên mặt, “Nơi này là hậu cung nơi phi tần ở, lão tứ, ngươi không được gọi đến nhưng lại tùy ý tiến vào là có ý gì?”
Tứ hoàng tử nói: “Thần đệ nhận được tin từ Tòng Hi, hắn nói quý phi nương nương bệnh nặng nhưng thái y trong cung trị mãi không khỏi, thần đệ thương cho tấm lòng hiếu thảo của Tòng Hi, lại chợt nhớ trong phủ có một vị đại phu tay nghề không tồi nên liền tức tốc đưa đến đây.”
“Thái y trong cung chữa trị còn không hết mà ngươi nghĩ đại phu tầm thường ngoài cung có thể? Lời nói vô căn cứ.

Huống hồ quý phi kim tôn ngọc quý, há có thể để loại người nào cũng thấy được? Người đâu, mau đuổi đại phu Thường vương vừa đưa tới ra khỏi cung đi.”
Thái Tử mới vừa nói xong, ta liền đứng chắn trước người đại phu, “Ai dám! Muốn lôi hắn đi thì có giỏi bước qua ta!”
Ta dám hồi cung là vì đánh cược Thái Tử sẽ không dám ngang nhiên giam ta lại ở trước mắt bao người, hơn nữa ta muốn nháo việc này đến càng lớn càng tốt.

Chuyện càng lớn thì văn võ bá quan, thân vương trong ngoài mới có thể biết đến.
Ngay khi ta vừa nói xong, cơn giận trên mặt Thái Tử hiện lên càng rõ.

Hắn xưa nay mặt mày đã thập phần âm trầm nham hiểm, giờ trông hung tợn càng thêm rõ ràng.
Mà lúc này, Tứ hoàng tử đột nhiên mở miệng, “Ai? Đây là người nào? Sao lớn lên nhìn giống Tòng Hi như đúc vậy?”
Người hắn nói chính là Tiểu Khê vừa mới bị ta trói lại, Tiểu Khê nghe vậy liền vội vàng cúi đầu trốn tránh, nhưng Tứ hoàng tử đã nhanh một bước tiến đến nâng mặt hắn lên.
“Thật sự giống quá! Như thế nào……! Sẽ có hai Tòng Hi chứ?” Tứ hoàng tử lại quay đầu nhìn về phía ta, như là đã bị một màn trước mặt làm cho hồ đồ.
Trên thực tế thì ta đã lén gửi thư nói qua chuyện của Tiểu Khê cho hắn biết, lần này chỉ là hắn đang phối hợp diễn kịch với ta mà thôi.
Thái Tử nghe vậy liền chậm rãi nén lại cơn giận, hắn cũng lộ ra vẻ mặt mê man không hiểu, “Đúng vậy, sao có thể có hai Tòng Hi?”
Vì Tứ hoàng tử thân hùm vai gấu, chắn Tiểu Khê kín mít nên ta nhìn không rõ Tiểu Khê đang làm gì, chỉ nghe thấy Tứ hoàng tử hô nhỏ một tiếng.
Tiểu Khê đã uống thuốc độc tự sát, trên răng hắn có độc.
Ta vì phòng ngừa hắn tự sát nên đã cho người kiểm tra hắn cẩn thận rồi mà.
Ta nhất thời nhìn về phía người phụ trách trông coi Tiểu Khê, đó là một tư binh rất trung thành với ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 346

Hắn không dám nhìn mắt ta, chỉ cúi đầu.
Ta hiểu rồi.
Chỉ sợ hắn đã sớm là người của Thái Tử, khó trách dù ta đã chặn hết các cửa cung Hoa Dương nhưng tin tức vẫn rất nhanh bị truyền ra ngoài.
Tiểu Khê đã chết, đó là chết vô đối chứng, cho dù có lấy ra được lớp mặt nạ da người trên mặt hắn thì cũng sẽ không tra ra được gì nữa.
Kỳ thật ta và Thái Tử đều biết rõ ràng, ta biết hắn đã tính kế hết thảy, cũng đã biết thân thế của hắn, tuy rằng ta không rõ lắm chuyện cha ruột hắn là ai, nhưng dù biết cũng không thể nói ra.
Bởi vì mạng Trang quý phi còn đang ở trong tay hắn, hiện tại hắn là người giám quốc.
Tiểu Khê chết trong tẩm điện của Trang quý phi, Thái Tử nói chuyện này muốn tra cho rõ nên liền mang tất cả người ở cung Hoa Dương đi.

Tứ hoàng tử cũng không thể ở lâu vì nơi này vốn là hậu cung, nhưng hắn trước khi đi còn cố ý nói một câu.
“Tòng Hi, hôm nay ngươi đi thăm phụ hoàng đi, ngày mai sau khi hạ triều ta sẽ ở ngoài Lan lâu chờ ngươi.”
“Được.”
Ta nghe hiểu ý của Tứ hoàng tử, nếu ngày mai ta không xuất hiện chứng tỏ ta đã xảy ra chuyện.
Dù chuyện không như ý muốn, nhưng về cung vẫn là chuyện tất yếu cần làm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 898

Ta thậm chí hận chính mình về quá trễ, nếu ta về sớm hơn chút thì liệu Trang quý phi có bệnh nặng như vậy?
“Đệ đệ đừng khóc, mẫu phi ngươi sẽ không có việc gì.” Giọng nói của người bên cạnh làm ta ngây ra, ta nhắm mắt, muốn đem nước mắt nghẹn trở về, nhưng khi ta nhắm mắt thì nước mắt lại chảy hết xuống dưới.
Khi ta phát hiện có người dùng khăn lụa lau cho ta, ta nhịn không được phát hỏa, nhưng ta sợ mình đánh thức Trang quý phi.
Nàng ngủ rồi.
Ta chỉ có thể hạ giọng, nhưng trong thanh âm toàn là phẫn nộ, “Ngươi đừng chạm vào ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Thái Tử bị ta nạt lại không giận như ta tưởng tượng.

Hắn thậm chí còn nhẹ giọng dỗ ta, “Hảo, cô sẽ rời đi trước.

Thái y vừa mới nói chỉ cần nàng điều dưỡng thân thể cho tốt là sẽ sớm khỏi, lại có ngươi làm bạn ở bên thì nàng sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Ta không đáp lời, chỉ là cắn chặt răng.
Thái Tử rời đi rồi, cả cung rộng lớn chỉ còn lại ta và Trang quý phi.

Ta nhẹ nhàng nắm tay nàng, trong lòng dấy lên một nỗi mệt mỏi cùng tận cùng khổ sở.
Bỗng nhiên, ta thấy được cái tráp bằng gỗ ta mang về cùng.
Thái Tử chỉ đưa người đi chứ không chú ý đến cái tráp gỗ ta để trên án kỷ.

Ta yên lặng nhìn nó, qua hồi lâu mới đứng dậy đi về phía án kỉ.
Trong tráp vẫn là hai thứ ta đã thấy lần trước, một chiếc chuông đồng và một lá thư.

Ta cầm lá thư lên xem.
Ngay lúc ta vừa mở thư ra, ta giống như có cảm giác có thứ gì bám lên tay.

Ta nhìn tay mình một cách kì quái, ngay sau đó liền nghe được thanh âm chít chít kì lạ.
Ngay sau đó sau cổ ta tê rần.
Ta duỗi tay đi sờ, đến khi buông tay liền nhìn thấy trên đầu ngón tay có mộ tia máu..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.