Editor + Beta-er: ToruD
Ở Hiên Minh điện, sau khi nói chuyện với Chu Kì Hữu xong thì Hình Thần Mục lập tức sai người truyền Công Tôn Tịnh đến.
Trác Ảnh vốn đang đứng sau hắn, nghe thế cười nói: “Mục nhi à, ngươi thăm dò thái độ của Công Tôn Tịnh trước, ta đi một lát tới một nơi xử lý vài việc.”
Lần này Hình Thần Mục lập tức phản ứng ngay, hỏi: “Có liên quan tới Công Tôn Tịnh à?”
“Cũng coi như là có.”
Sau lần chạm mặt lúc Lục Hiền và Công Tôn Tịnh cãi nhau vào năm ngoái, Trác Ảnh còn tưởng giữa hai người sẽ có chuyện tốt. Ai mà có ngờ, đã qua nửa năm rồi mà hai người vẫn thế, vừa gặp nhau một cái là đấu võ mồm, ai cũng không nhường ai mà chỉ âm thầm để ý đối phương.
Lục Hiền là biểu đệ của Hình Thần Mục thế nên cũng coi như là biểu đệ của Trác Ảnh. Lần này Trác Ảnh thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này giúp bọn họ.
Hình Thần Mục thấy Trác Ảnh có vẻ tạm thời sẽ không nói cho hắn biết dự định của mình, nói: “Đi đi, nhưng mà đừng đi lâu quá đấy.”
“Lát nữa Mục nhi có việc gì sao?” Trác Ảnh sửng sốt, “Chuyện ta định làm cũng không vội lắm, chậm trễ một chút cũng không sao.”
Hình Thần Mục nín cười, nghiêm trang nói: “Không có chuyện gì nhưng mà A Ảnh rời đi lâu quá, ta sẽ nhớ ngươi lắm.”
Trác Ảnh hiểu ra nên mặt nóng bừng, nghẹn lời một lúc lâu chẳng biết đáp thế nào, cuối cùng chỉ có thể vội vàng trốn đi. Kết quả là, y đã đi xa thế mà vẫn có thể nghe tiếng cười của Hình Thần Mục từ Hiên Minh điện vọng ra.
Sau khi Lục Hiền rời khỏi Ảnh vệ quân thì được chuyển tới ở quân doanh Cấm vệ quân bên ngoài cung nhưng cũng may Cấm vệ quân cũng cần phải trực trong cung nên Trác Ảnh đã nhanh chóng tìm thấy hắn.
“Lục Hiền.”
“Trác đại nhân, sao ngài lại tới đây?” Lục Hiền có hơi kinh ngạc khi đột nhiên nhìn thấy Trác Ảnh, từ khi rời khỏi Ảnh vệ quân, dường như đã lâu lắm rồi hắn chưa gặp lại Trác Ảnh.
“Ta tới hỏi ngươi một chuyện.” Dáng vẻ Trác Ảnh vẫn lạnh lùng như cũ, thoáng dừng một chút rồi nói thẳng, “Ngươi cố tình như thế với Công Tôn thượng cung sao?”
“Chuyện này… Ta…” Lục Hiền đâu ngờ Trác Ảnh sẽ đột nhiên quan tâm tới chuyện này, trên mặt ửng đỏ, quanh co nửa ngày vẫn không nói được nguyên nhân.
“Vậy là vô tình? Có vẻ là trước đó là ta hiểu lầm.” Trác Ảnh làm bộ như không thấy vẻ ngượng ngùng của Lục Hiền, cố ý nói.
“Không phải!” Lục Hiền vội vã phủ nhận sau đó mới nhận ra mình quá khích động lại nhẹ giọng nói, “Sao Trác đại nhân lại đột nhiên quan tâm tới chuyện này vậy?”
“Cũng không phải ta muốn quan tâm, chỉ là Công Tôn gia muốn chọn hôn sự cho Công Tôn Tịnh, Thánh thượng thấy cũng không tồi nên hiện giờ đang định hạ thánh chỉ tứ hôn. Ta lại nhớ tới nên nói cho ngươi một tiếng.”
Lục Hiền vừa nghe xong quả nhiên lập tức nóng nảy, cũng không chú ý tới quy củ, lôi kéo tay áo của Trác Ảnh hỏi: “Hiện giờ Thánh thượng đang ở đâu?”
“Hiên Minh điện.”
Trác Ảnh nói xong thì đã thấy Lục Hiền đã phóng đi xa. Y đành lắc đầu giúp hắn báo với Cấm vệ quân một tiếng rồi mới đi theo.
Bên phía bên kia, Công Tôn Tịnh nghe nói Hình Thần Mục tìm nàng thì không dám trì hoãn, vội vàng chạy tới Hiên Minh điện. Hình Thần Mục đi thẳng vào vấn đề thuật lại ý tứ của Công Tôn Thượng Đức lại giới thiệu ngắn gọn thái độ làm người cùng học thức của Chu Kì Hữu rồi mới nói: “Trước đó trẫm đã đồng ý không tự tiện làm chủ hôn sự của ngươi cho nên muốn hỏi ý của ngươi thế nào.”
Công Tôn Tịnh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, quỳ xuống đất hành lễ: “Thánh thượng thứ tội, mối hôn sự này hạ quan không thể đáp ứng.”
Kết quả này đúng như lời Trác Ảnh đã nói, Hình Thần Mục chẳng hề tức giận mà chỉ hiếu kỳ hỏi: “Vì sao? Chu Kì Hữu là Tân khoa Trạng nguyên, nhân phẩm hay học thức đều có thừa, thật sự ngươi không muốn suy xét sao?”
Công Tôn Tịnh vô cùng kiên định gật đầu: “Hạ quan đã có người trong lòng rồi ạ.”
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền tới tiếng bẩm báo: “Thánh thượng, Cấm vệ quân Lục Hiền cầu kiến.”
Vốn trong lúc Hình Thần Mục đang nói chuyện với người khác sẽ không thể để bất kì ai bên ngoài quấy rầy nhưng Nghiêm Thanh biết quan hệ giữa Lục Hiền và Hình Thần Mục. Hơn nữa Nghiêm Thanh lại thấy hắn trông có vẻ sốt ruột vô cùng, lúc này mới ngoại lệ thay hắn bẩm báo.
Lục Hiền tới cầu kiến vào lúc này, Hình Thần Mục thoáng cái kinh ngạc nhưng rất nhanh đã móc nối các sự kiện với nhau, nói vọng ra: “Để hắn vào đi.”
Ngoại trừ Lục Hiền đang đi vào thì còn có Trác Ảnh, Trác Ảnh dừng lại bên người Hình Thần Mục, sáp tới gần tai hắn thì thầm: “Nhìn ra chưa, đây mới là một đôi.”
Hình Thần Mục khẽ nhéo lên eo y một cái.
Còn Lục Hiền sau khi vào lại thấy Công Tôn Tịnh đang quỳ trên mặt đất, đầu tiên là sửng sốt, sau khi hoàn hồn thì lập tức cũng quỳ xuống cạnh nàng: “Thánh thượng, cầu ngài đừng tứ hôn cho Công Tôn thượng cung.”
Công Tôn Tịnh sợ Lục Hiền gặp phải phiền toái, vội thấp giọng la lên: “Lục Hiền, chuyện này không cần ngươi quản.”
“Ngươi thật sự muốn gả cho người kia sao?” Lục Hiền cũng hiểu nhầm ý, vẻ mặt khó tin.
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Hình Thần Mục khụ một tiếng, hỏi: “Lục Hiền, ngươi không muốn trẫm tứ hôn cho Công Tôn thượng cung thì cũng phải cho trẫm một lý do, đúng chứ?”
“Vì, bởi vì thuộc hạ xem Công Tôn thượng cung…” Lục Hiền thấy Trác Ảnh vẫn đứng ngoài nhìn có vẻ không có ý định muốn giúp hắn, hắn đành dập đầu, cắn răng nói, “Thánh thượng, ngài, ngài không thể mang thê tử tương lai của biểu đệ ngài đưa cho người ngoài được.”
Công Tôn Tịnh còn tưởng cuối cùng Lục Hiền cũng đã thừa nhận tâm ý của hắn với nàng, lại không ngờ Lục Hiền lại nói thêm nửa câu sau. Một chữ nàng cũng không thể hiểu được, chỉ có thể ngu ngơ nhìn đối phương.
Kỳ thật không chỉ Công Tôn Tịnh, lúc Lục Hiền nói xong câu này, ngay cả Hình Thần Mục và Trác Ảnh cũng vô cùng kinh ngạc. Sau một lúc lâu Hình Thần Mục mới nói: “Đứng lên trước cả đi.”
Khuôn mặt Lục Hiền đã đỏ bừng, cúi đầu đứng dậy, đang định đỡ Công Tôn Tịnh thì lại bị đối phương vùng ra.
Hình Thần Mục đều thấy cả, nhìn sang Công Tôn Tịnh nói: “Công Tôn thượng cung chắc không biết, Lục Hiền là cháu trai ruột của Thái hậu, là biểu đệ của trẫm. Biểu đệ này của trẫm là một người vừa kiên cường lại mạnh mẽ, nhập cung nhiều năm rồi nhưng chưa từng nói rõ thân phận với Thái hậu hay là trẫm. Năm trước trẫm cải trang xuất cung trở về nhà ngoại tổ mới biết được. Hiện giờ vì ngươi mà hắn lại dùng thân phận này để cầu trẫm, có thể thấy ngươi rất có phân lượng trong lòng hắn.”
Nói xong hắn lại nhìn Lục Hiền nói: “Nếu ngươi có ý với người ta thì phải sớm quyết định. Chuyện lần này, nếu trẫm không hỏi ý Công Tôn thượng cung trước mà trực tiếp hạ chỉ thì chẳng lẽ ngươi định đi cướp dâu à?”
Lục Hiền đỏ mặt đáp: “Vâng, thuộc hạ đã biết sai rồi.”
“Mau đi thông báo cho cữu mẫu một tiếng đi, tìm người tới cửa cầu hôn. Nếu bọn họ không tiện, mẫu hậu hẳn là vô cùng nguyện ý lo liệu hôn sự cho ngươi.”
Lục Hiền hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt Công Tôn Tịnh, chỉ liên tục gật đầu: “Không nhọc Thái hậu lo lắng, thuộc hạ vẫn nên báo người trong nhà biết trước để gia phụ gia mẫu an bài ạ.”
Đợi xong việc, hai người kia đều lui ra ngoài, Hình Thần Mục mới ôm chầm lấy Trác Ảnh, nói: “Hay lắm, A Ảnh biết chuyện này từ lúc nào sao lại chẳng nói câu nào với ta.”
“Năm ngoái lúc dẫn Lục Hiền tới gặp Thái hậu thì vô tình thấy bọn họ cãi nhau, ta cũng chỉ đoán thôi.” Trác Ảnh lấy lòng ôm ngược lại Hình Thần Mục, “Như vậy không phải tốt lắm sao? Người có ý với nhau rồi sẽ thành người nhà thôi.”
“Gần đây A Ảnh có vẻ cực kì thích làm bà mối ha.” Cẩn thận tính toán, từ lúc hai người xác định quan hệ thì đầu tiên Trác Ảnh cầu tình thay Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh, rồi lại chỉ đường cho Ảnh Bát và Ảnh Cửu, hiện giờ lại còn tác hợp cho Lục Hiền với Công Tôn Tịnh, thật sự có tiềm năng làm bà mối lắm.
Trác Ảnh bị hắn nói thế có hơi ngượng ngùng, một lúc lâu sau mới nói: “Có lẽ vì bản thân hiện giờ rất hạnh phúc cho nên không nỡ nhìn người khác khổ sở vì tình đó.”
“Càng ngày càng biết cách làm ta vui, để ta xem xem miệng A Ảnh có phải dần ngọt không.” Hình Thần Mục nói xong thì li3m li3m lên một Trác Ảnh, “Đúng là ngọt quá.”
Trác Ảnh đành phải xin tha nói: “Mục nhi đừng cười nhạo ta nữa mà.”
“Sao lại bảo là cười nhạo? Ta thích A Ảnh còn không đủ nữa là.” Hình Thần Mục cười cười, thấy Trác Ảnh sắp thẹn quá thành giận thì vòng sang đề tài khác, “Theo ý A Ảnh, trẫm nên cho Chu Kì Hữu đính hôn với kiểu người thế nào đây?”
“Cái này sao ta biết được, không bằng hỏi ý của hắn xem? Ta thấy lần đó có vẻ hắn muốn nói lại thôi, ngươi vẫn chọn một ngày nào đó cùng hắn nói chuyện đi.” Trác Ảnh suy nghĩ một chút rồi nói.
Hình Thần Mục thấy cũng có lý, tạm thời cũng không lo lắng chuyện này nữa.
—
Ngày đó, Hình Thần Tu nhập cung cầu kiến cầm theo một phong thư mật tín do hoàng đế Thương Xuyên quốc Hách Liên Phong tự viết.
Trong thư viết, Hoàng đế Thương Xuyên đề nghị hòa thân giữa hai nước, muốn mượn lực lượng của Nhiễm Dĩnh trợ giúp để bình định nội loạn sắp diễn ra ở Thương Xuyên. Nếu Nhiễm Dĩnh trợ giúp hắn một tay, đợi sau này khi đã ổn định đế vị, tất nhiên sẽ có quà đáp lễ.
Hiện tại trong cung ở Nhiễm Dĩnh không có công chúa thích hợp để gả đi. Huống chi đường tới Thương Xuyên xa xôi, chưa kể sau khi được gả sang thì có thích ứng được với khí hậu Thương Xuyên quốc không, đến được rồi thì chưa chắc đã nhận được sự tôn trọng của người Thương Xuyên.
Nếu là trước đây, tất nhiên Hình Thần Mục sẽ thẳng thắn cự tuyệt luôn. Nhưng gần đây Hình Thần Tu càng ngày càng gầy yếu, ngay cả Thần y Hoa Tân cũng không thể làm gì được, chuyện hòa thân là một cơ hội tốt với Hình Thần Tu.
Cho dù cuối cùng gả ai sang Thương Xuyên thì nhất định phải có đại quân từ Nhiễm Dĩnh hộ tống. Nhìn toàn bộ Nhiễm Dĩnh mà xem, không một ai đã từng nhiều lần giao thủ với Thương Xuyên lại còn hiểu rõ đường đi địa hình như Vệ Diễn cả, cực kì thích hợp dẫn quân đội hộ tống công chúa xuất giá.
Vệ Diễn rời khỏi Loan thành thì Hình Thần Tu mới có thể an tâm tĩnh dưỡng, không cần phải cả ngày lo lắng bí mật sẽ bị phát hiện. Sau khi Hình Thần Mục cân nhắc, cuối cùng vẫn đau lòng cho huynh trưởng nhà mình thế nên cũng không kháng cự chuyện hòa thân nữa.
Quan viên mang công văn lẫn sính lễ của Thương Xuyên sẽ tới Loan thành sau mấy ngày nữa. Hai huynh đệ đã thương lượng ổn thỏa, hiện giờ chỉ cần chọn người phù hợp để đi hòa thân nữa là được.
Hình Thần Mục định cùng các triều thần thương nghị vào lâm triều của hôm sau.
Hình Thần Tu rời đi không lâu, bên ngoài lại có người đến bẩm báo, báo là Chu Kì Hữu cầu kiến. Hình Thần Mục cho người vào điện, còn tưởng rằng hắn có chuyện gì cần bẩm báo, lại không ngờ Chu Kì Hữu vì hôn sự của mình mà tới.
Sau ngày hôm đó, cũng đã một thời gian Chu Kì Hữu chưa gặp lại Hoa Bạch Vi. Vốn lúc ở cùng một chỗ, Hoa Bạch Vi luôn là người chủ động. Chu Kì Hữu tới Loan thành thi cử, Hoa Bạch Vi cũng theo hắn tới Loan thành. Ngày nào cũng đều phải tìm hắn gặp mặt một lát, có khi nhìn hắn viết văn vẽ tranh, có khi rủ rê hắn đi hội làng hay chợ.
Nhưng từ sau lần hiểu lầm trước, Hoa Bạch Vi cũng không đi tìm hắn nữa. Mấy ngày này, Chu Kì Hữu cũng đã suy nghĩ cẩn thận, thực ra không phải Hoa Bạch Vi không thể rời hắn, mà là từ lâu hắn đã để Hoa Bạch Vi trong lòng, là hắn không thể rời khỏi Hoa Bạch Vi.
Chính vì thế, hắn đắn đo suy nghĩ, chỉ có trực tiếp báo cáo với Hình Thần Mục mình đã có người trong lòng. Đây là cách tốt nhất rồi.
Hình Thần Mục nghe hắn nói xong, liếc mắt nhìn Trác Ảnh, nhíu mày nói: “Ngươi đã có người trong lòng sao trước đó không nói luôn với trẫm mà giờ mới tới làm rõ?”
Chu Kì Hữu cười khổ: “Thánh thượng bỗng nhiên nhắc tới chuyện tứ hôn với vi thần, lúc ấy vi thần có hơi bối rối không biết nên làm thế nào mới đúng. Sau khi trở về thì đã tự hỏi mấy ngày, vi thần mới nhận ra bản thân muốn cái gì.”
“Không sợ trẫm trách tội, thậm chí còn ảnh hưởng tới con đường làm quan của ngươi, ngươi cũng không muốn nhận tứ hôn của trẫm sao?”
“Hôn sự không phải con bài để vi thần giành lấy lợi ích. Vi thần đã có người trong lòng, không dám trì hoãn nữ tử khác, mong Thánh thượng minh giám.” Chu Kì Hữu thành thật nói.
Nói tới đây, Hình Thần Mục cũng hiểu hắn đã có quyết định, cảm thán nói: “Hiện giờ trong ngoài cung có không ít kẻ sinh tình thật đấy.”
Chu Kì Hữu đã nói rõ với Hình Thần Mục tất nhiên nguyện gánh vác hậu quả, cho dù sau này Hình Thần Mục vì chuyện này mà làm khó hắn. Từ Hiên Minh điện đi ra ngoài, trong lòng hắn nhẹ nhõm hẳn, thầm nghĩ phải nhanh chóng đi cầu hôn Hoa Bạch Vi thôi.
Nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng chưa từng nghĩ tới, buổi lâm triều ngày hôm sau đã cho hắn một đòn trí mạng, khiến hắn phải hối hận vô …
Hoàn chương 71.