Vương thị mất hết can đảm, khó thể nhận kết quả như vậy, điên cuồng kêu khóc với Vương Tử Đằng.
Sắc mặt Vương Tử Đằng khó chịu nổi, lệnh quản gia đưa ả đi trong ám tránh sóng gió.
Chờ đợi Vương thị bị mang đi, một mình hắn suy sụp ngồi trên ghế, vợ cùng con hắn cẩn thận nhìn biểu tình âm u của hắn, bịt chặt miệng ngồi một bên, không dám phát ra một chút tiếng vang.
Khôi phục lại bình tĩnh, Vương Tử Đằng xoa huyệt thái dương, không ngừng suy tư.
Hoàng thượng, cửa hàng sách, Vương thị truyền kỳ, Giả gia, Vương gia..
Đem một mảnh tin tức xâu chuỗi, trong đầu Vương Tử Đằng bỗng nhiên chợt lóe ánh sáng. Bắt được tia ánh sáng, sương mù trong lòng hắn chợt tiêu tán.
Hắn chợt đứng lên, hai mắt như hiểu rõ hết thảy, sáng được kinh người, nhưng vẻ mặt hắn lại tràn ngập kinh hãi.
Hoàng thượng!
Hoàng thượng chẳng lẽ đang lợi dụng chuyện của muội muội, quanh co đả kích Giả gia?
Đây có phải có ý nghĩa, hoàng thượng cần bắt tay đối phó tứ vương bát công.
Đúng vậy, đây cũng là kết quả mà Vương Tử Đằng trầm tư suy nghĩ ra.
Con người của Vương Tử Đằng khuyết điểm nhiều vô số, nhưng khứu giác quan trường lại thập phần mẫn tuệ. Hắn đã sớm nhìn ra hoàng đế có lòng muốn trừ bỏ tứ vương bát công, vì vậy hoàng đế vừa đăng cơ hắn liền đứng dậy biểu trung tâm. Trừ bỏ cùng Giả gia có quan hệ thông gia, cũng không cùng những cựu thần của thái thượng hoàng đi quá thân cận, chức quan có thể từng bước thăng chức.
Tự nhận là xem thấu mưu tính của hoàng đế, Vương Tử Đằng kinh hãi không thôi, cũng thập phần cao hứng Giả Chính đã bỏ vợ cùng Vương gia trở mặt, giúp Vương gia thoát khỏi lốc xoáy của tứ vương bát công.
Đáng tiếc Phượng nha đầu còn làm dâu bên Giả gia, sớm biết hoàng thượng sớm như vậy đã bắt đầu đối phó tứ vương bát công, lúc trước không nên để cho nàng gả vào Vinh quốc phủ.
Nhìn sắc mặt Vương Tử Đằng đã tốt hơn, vợ con hắn đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lão gia đã giận điên lên?
Vương Tử Đằng thu lại tươi cười, dặn dò:
– Giả gia vô tình trước, đừng trách Vương gia chúng ta bất nghĩa phía sau. Từ hôm nay Vương gia không tiếp tục qua lại với Giả gia. Còn nữa, gần đây triều đình có lẽ sẽ không yên ổn, các ngươi bình thường cùng người lui tới chú ý nhiều một chút, ngàn vạn lần đừng cùng tứ vương bát công đi lại thân cận quá.
Nghe xong vợ của hắn biến sắc, vội đáp ứng.
Được, hoàng đế lại một lần giúp Giả Dung gánh tội.
Theo Vương thị truyền kỳ gây ra gió lốc, người của Vương gia cùng Giả gia đều vội vàng cụp đuôi điệu thấp làm người.
Trải qua một đoạn thời gian truyền bá, nội dung trong Vương thị truyền kỳ hoàn toàn lưu truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Toàn bộ kinh thành, nơi nơi đều có người đàm luận nội dung quan hệ với quyển sách này, mọi người nhắc tới “Vương Thiện Nhi” “Vương thị” ngày càng nhiều hơn.
Ngay cả các vị tiên sinh kể chuyện trong quán trà tửu lâu trong kinh cũng đổi lại kể chuyện Vương thị truyền kỳ. Mỗi khi kể chuyện này, sinh ý tửu lâu quán trà mỗi ngày đều nóng nảy.
Thường ngày nhi đồng khóc rống, làm cha mẹ luôn thích dùng yêu ma quỷ quái dọa nạt nhi đồng, mà nay mọi người nhất trí đem Vương thị hù dọa nhi đồng.
Hiện tại danh hào của Vương thị còn vang dội hơn quỷ quái trong kinh, vừa ra khỏi miệng, thường thường làm cho trẻ con đều lập tức ngoan ngoãn.
Đủ loại dấu hiệu tỏ rõ, Vương thị phát hỏa! Phát nổ!
Các cửa hàng sách tranh nhau nhập hàng từ cửa hàng của Giả Dung, còn liên tục vận chuyển khắp trời nam đất bắc. Có thể biết không cần qua bao lâu, Vương thị sẽ nổi danh trong cả nước, đạt tới mục tiêu cuối cùng mà Giả Dung định ra.
Nhìn thấy trường hợp nóng nảy như vậy, ban đầu Giả Dung tính toán miễn phí tặng áp phích lại đổi thành mua bán.
Các tiệm sách đấu giá, giá cao người được, mỗi người chỉ được mua hai bức, không thể nhiều hơn.
Cuối cùng mỗi áp phích giá trị chỉ vài đồng lại biến thành bán đi mấy trăm lượng bạc.