Sụp mắt nghĩ nghĩ, Trầm Nhược Hư buông bút lông, đi tới trước giường cúi đầu hỏi:
– Làm sao vậy, muốn ngủ?
Giả Dung hoàn toàn thất thần, không nghe được thanh âm bên ngoài, cho nên không trả lời hắn.
Trầm Nhược Hư đem trầm mặc của hắn xem thành cam chịu, cúi người hôn nhẹ lên môi Giả Dung, dựa theo yêu cầu của hắn trả lại “nợ nần”.
Còn đang cân nhắc mở thêm cửa hàng, trên môi đột nhiên bị đánh bất ngờ, đôi mắt Giả Dung hội tụ tiêu điểm, dừng trên khuôn mặt tuấn lãng trước mắt, chớp nhẹ một cái.
Thấy Giả Dung vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Trầm Nhược Hư cho rằng hắn chưa hài lòng, vì thế lại cúi đầu hôn lên, cạy mở môi của hắn, tiếp tục xâm nhập trao đổi.
Thứ nhân cách chết tiệt!
Cho dù chuyện này làm tốt lắm, nhưng vẫn theo thói quen mắng một tiếng.
Vừa chấm dứt nụ hôn, trên mặt Giả Dung nhiễm lên một tầng đỏ hồng, có vẻ vô cùng mê người.
Trầm Nhược Hư đưa tay khép lại đôi mắt ướt át mông lung của Giả Dung, lập tức thổi tắt nến, nằm xuống bên cạnh hắn.
Nhắm mắt lại thật lâu, trong lòng còn có chuyện suy tư, Trầm Nhược Hư vẫn chưa ngủ được.
Giả Dung nhìn giống như đang ngủ lại đột nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn Trầm Nhược Hư nói:
– Lăn qua lộn lại, trên người ngươi có con rận sao?
Trầm Nhược Hư đối diện ánh mắt sáng ngời của hắn, trù trừ một chút, ngập ngừng ấp úng nói ra ý tưởng nổi lên hồi lâu trong lòng:
– Ngày mốt là đêm thất tịch, buổi tối cùng đi ra ngoài sao?
Trong mắt Giả Dung hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn thẳng hai mắt hắn nói:
– Ngươi.. đêm thất tịch hẹn ta đi ra ngoài chơi?
Trầm Nhược Hư nhẹ nhàng ân một tiếng, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy.
Mặt trời mọc lên từ phía tây sao, Trầm sợ sợ lại biết học xong chủ động!
Giả Dung chợt tươi cười, xoay người cưỡi lên người Trầm Nhược Hư, vỗ vỗ mặt của hắn, hỏi:
– Thiếu niên, ngươi cũng biết đêm thất tịch là ngày mấy?
– Ân.
Trầm Nhược Hư đưa tay ôm hông của hắn, nhẹ giọng hỏi:
– Được không?
– Cũng không phải là không thể đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải trả lời ta một vấn đề.
Giả Dung tới gần hỏi hắn:
– Giữa chúng ta là quan hệ như thế nào?
Trầm Nhược Hư nhỏ giọng:
– Cả ngày hôn tới hôn lui còn có thể là cái gì?
Giả Dung ngồi ngay ngắn, lắc lắc đầu, mặt không chút thay đổi nói:
– Ta không biết.
– !
Trầm Nhược Hư bất lực, thở dài một tiếng, trong môi phun ra hai chữ:
– Người yêu.
Trên mặt Giả Dung lộ vẻ tươi cười vui vẻ, bò xuống người Trầm Nhược Hư:
– Đáp án này ta rất hài lòng.
– Được, đáp ứng huynh.
Triệu di nương phát hiện gần đây thái độ của Giả Chính khác thường, lúc ban đầu nàng còn tưởng bởi vì Vương thị nên làm tâm tình hắn không tốt. Sau lại trải qua cẩn thận quan sát, nàng mới biết sự thật không phải là như thế.
Triệu di nương cảm thấy được ở những lúc khác Giả Chính đều thật bình thường. Chỉ khi nhìn thấy Giả Tham Xuân hay Giả Hoàn thì cau chặt mày.
Mãi tới khi có một ngày mấy người hầu ra ngoài đi chợ trộm vào tửu lâu nghe xong một đoạn Vương thị truyền kỳ trở về, cùng người nói tình hình trong sách, vừa lúc bị Triệu di nương nghe xong, nàng rốt cục biết Giả Chính vì sao khác thường như vậy.