Nhìn thấy một loạt phản ứng của Trầm Nhược Hư, Bách Linh cùng Du Chuẩn không ngừng cười to.
Nữ trang đại lão Giả Dung buông cây son, sâu kín thở dài một hơi, đứng lên quay người lại.
Chỉ thấy “nàng” đôi mắt như nước, môi son đỏ thắm, thắt lưng như ong, dáng người uyển chuyển. Hiển nhiên là một tuyệt thế giai nhân xinh đẹp không gì sánh được.
Bách Linh là một nữ tử, nhìn thấy ánh mắt đều thẳng, mà Trầm Nhược Hư nhíu mày chặt chẽ.
Hắn nhìn chằm chằm “nữ tử” trong chốc lát, tầm mắt di động tới ánh mắt của “nàng”.
Một lát sau Trầm Nhược Hư giãn mày, lại tiếp tục nhăn mặt.
Giả dung sờ sờ bụng, dùng thanh âm nữ tử nũng nịu nói:
– Ta vốn là một gốc hoa hải đường trong viện, trải qua thiên tân vạn khổ tu luyện thành yêu. Hôm nay mới vừa hóa thành hình người, cần thịt người bổ dưỡng. Bộ dạng Giả Dung rất hợp khẩu vị của ta, vì thế ta đem hắn nuốt sống.
Hắn chép chép miệng, thoáng nheo lại mắt hoa đào, vẻ mặt say mê hồi ức nói:
– Hương vị thật không sai.
Cuối cùng còn giống như là có thật ợ lên một cái.
Trường hợp Trầm Nhược Hư phẫn nộ trong tưởng tượng không xuất hiện, chỉ thấy hắn đưa tay nâng trán, thở dài bất đắc dĩ nói:
– Làm sao đệ đem mình ăn mặc thành bộ dáng nữ tử?
Quan sát ra “địch nhân” chính là Giả Dung, hắn như trút được gánh nặng, thở ra nhẹ nhõm.
Nụ cười của Giả Dung đọng lại trên mặt, trợn tròn hai mắt kinh ngạc nói:
– Huynh nhận ra được?
Hắn thật tự tin với thuật trang điểm của mình, sau khi hóa trang xong tự nhận sẽ không kẻ nào nhận thức ra mình. Lúc trước dù là cha ruột Giả Trân của thân thể này còn bị hắn lừa dối tổn thất nặng nề đâu.
Giả Dung hoàn toàn không nghĩ tới Trầm sợ sợ vừa liếc mắt liền phân biệt ra được!
Trầm Nhược Hư buộc miệng nói:
– Đệ có hóa thành tro ta cũng nhận ra được.
Ánh mắt lộ vẻ giảo hoạt, nhưng lại trong trẻo thấy đáy của Giả Dung, thế gian không thể tìm ra được người thứ hai.
Giả Dung khoanh tay trước ngực phồng má nói:
– Hừ, gạt người tinh! Vừa rồi ta đưa lưng về phía huynh, lại không thấy huynh nhận ra.
Trầm Nhược Hư ôn tồn giải thích:
– Đó là bởi vì ta nhìn thấy đệ mặc quần áo nữ tử, theo bản năng nghĩ ngồi nơi đó là nữ tử, không dám nghĩ tới trên người đệ, cho nên lúc kịp phản ứng cũng đã muộn một ít.
– Vậy huynh cảm thấy ta mặc quần áo nữ nhân, cách ăn mặc thành bộ dáng nữ nhân, sẽ thật kỳ quái sao?
Cha mẹ của kiếp trước phát hiện “sở thích” của hắn phản ứng đầu tiên chính là trói lại hắn đưa vào bệnh viện tâm thần, nói thật, thứ nhân cách vẫn có chút ám ảnh trong lòng.
Sắc mặt Trầm Nhược Hư cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào Giả Dung không có chút dị sắc. Hắn đi qua cầm cổ tay Giả Dung, nắm hắn đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
– Đệ cứ nói đi?
Dù chưa có nói rõ, nhưng hành động này đã nói lên cách nhìn của hắn.
Giả Dung híp mắt, tươi cười:
– Được rồi, ta tin lời giải thích vừa rồi của huynh nói là không nhận ra ta.
Ngay sau đó nhãn cầu của Giả Dung xoay chuyển nhanh như chớp, chợt ngồi lên đùi Trầm Nhược Hư, hai tay ôm cổ hắn, bĩu môi thổi một hơi vào lỗ tai hắn.
Thân thể Trầm Nhược Hư theo bản năng run lên.
Giả Dung cười dương dương đắc ý, ôn nhu hỏi:
– Công tử, huynh cảm thấy một thân bộ đồ mới này của ta có đẹp không?
Ngón tay hắn mềm nhẹ trượt qua cổ họng Trầm Nhược Hư, bổ sung nói:
– Huynh hãy nghĩ kỹ rồi tiếp tục trả lời, nếu không sẽ phát sinh chuyện rất đáng sợ. Còn nữa, ta không muốn nghe đáp án nói là có thể giải thích gì đó.
Trầm Nhược Hư lâm vào trầm mặc, chốc lát sau mới nhẹ giọng trả lời:
– Đẹp.
Khóe môi Giả Dung tươi cười càng thêm rạng rỡ.
– Ta cho huynh biết một bí mật.
Đôi môi hắn dán chặt lỗ tai Trầm Nhược Hư, đè thấp thanh âm nói:
– Thân thể mà quần áo bao vây.. càng đẹp mắt.
Dòng máu trong người Trầm Nhược Hư chợt gia tốc, thân thể phút chốc cứng lại, rồi sau đó bắt đầu nóng lên, trên trán rướm mồ hôi.
Giả Dung vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng li3m vành tai Trầm Nhược Hư, chợt nghe thanh âm hô hấp của hắn tăng thêm, theo sát chỗ kia liền xảy ra dị động.
– Vậy.. huynh có muốn tự mình cởi xuống quần áo xinh đẹp này, xem xét thân thể xinh đẹp kia hay không?
Trầm Nhược Hư nuốt nước bọt, thành thực đáp:
– Muốn.
Trong lòng Giả Dung vui vẻ, lập tức bắt lấy cơ hội đưa ra yêu cầu:
– Ngày mai ta mặc thành bộ dáng hiện tại, huynh dẫn ta đi ra ngoài dạo phố có được không? Nếu đáp ứng, ta sẽ cho huynh tự tay cởi xuống.
– Được..
Lời tới bên miệng, Trầm Nhược Hư đột nhiên kịp phản ứng Giả Dung nói gì đó, vội vàng sửa lời nói:
– Không được.
Lần đầu tiên hấp dẫn thất bại, Giả Dung quyệt miệng.
Hắn cầm tay phải của Trầm Nhược Hư đang cố nén d*c vọng, chậm rãi tách ra từng đầu ngón tay, lại đem bàn tay của hắn đút vào trong vạt áo của mình.
– Ta trước hết cho huynh sờ sờ một chút, huynh hỏi lại nội tâm của mình, thật sự không muốn sao?
Giả Dung tiếp tục dụ dỗ:
– Đáp ứng ta đi, chỉ cần huynh chịu gật đầu, tối nay chúng ta còn có thể cùng nhau « cầm đuốc soi dạ đàm » đến hừng đông.
Tuy rằng thật động tâm, nhưng vẫn không thể đáp ứng.
Trầm Nhược Hư nhắm mắt lại, áp lực khát vọng cùng d*c vọng điên cuồng trong lòng mình, rất nhanh nói sang chuyện khác:
– Đệ ăn cái gì, thơm quá.