Vật chiếu sáng cơ hồ là nhu cầu của mỗi gia đình.
Mà tập đề thi ở trong mắt các phần tử trí thức là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tranh nhau muốn đoạt lấy. Nhưng đối với người thường mà nói, hoàn toàn không có chút mị lực nào.
Đem ra so sánh, lực chú ý của đèn bàn càng lớn hơn nữa.
Nó nhận lấy người của mọi tầng lớp nhiệt liệt yêu thích, rất nhanh trở thành sản phẩm ngôi sao trong kinh thành. Toàn bộ gia đình tầng lớp trung thượng đều dùng đèn bàn thay thế ngọn nến trong nhà.
Vào ban ngày, có thể thấy trong nhà rất nhiều người đặt vài hoặc là từng dãy đèn bàn dưới đất cho “ăn ánh nắng”.
Nhưng đèn bàn giá một lượng bạc tuy không phải rất mắc, nhưng có rất nhiều tiểu nhân dân vẫn không dám tiêu tiền đi mua. Bởi vì bọn họ thậm chí còn luyến tiếc mua nến, chỉ dùng đèn dầu ánh sáng càng thêm âm u, càng thêm thâm trầm, huống chi là ai dám dùng đèn bàn?
Cửa hàng sách thứ hai đại bạo, hấp dẫn các tiệm sách khác nhìn chăm chú.
Thấy học sinh cùng dân chúng điên cuồng, bọn hắn vô cùng rõ ràng nhận thức được tập đề thi cùng giá trị của đèn bàn.
Nghĩ tới lúc trước Vương thị truyền kỳ cùng hơn mười bộ tranh châm biếm giúp mình kiếm đầy bồn đầy bát, các tiệm sách như ong vỡ tổ tụ tập tới cửa hàng Tấn Giang, mua mua mua tập đề thi, còn có đèn bàn, từng xe xe, thuyền thuyền vận chuyển ra khỏi kinh thành như dòng nước chảy.
Đương nhiên cửa hàng son phấn đồng dạng đưa tới những thương nhân thuộc vùng khác càng thêm xem trọng.
Nếu không phải cửa hàng băng thực bảo tồn gian nan, có lẽ cũng được nhiều thương nhân xem trọng, cũng sẽ bị người cướp đoạt vận chuyển đi xa buôn bán.
Đồng thời Trương tế tửu thay thế chức vị của Lý Thủ Trung trong quốc tử giám có một lần tuần tra nhìn thấy cảnh tượng một đám học sinh múa bút làm bài, nhận lấy dẫn dắt, có lòng muốn thỉnh tiên sinh trong quốc tử giám cùng nhau làm ra đề mục làm cho các học sinh mỗi tháng thi thử hai lần khoa cử xem thế nào.
Nói ra ý nghĩ này xong, Trương tế tửu còn nghĩ lại, trong ngày thường vì bài học của học sinh, các vị tiến sĩ giảng bài cũng đã bận rộn tối mày tối mặt, không có thời gian càng không có tinh lực suy nghĩ ra thêm đề mục.
Châm chước hai ngày, Trương tế tửu quyết định trực tiếp mỗi tháng hướng cửa hàng Tấn Giang định chế hai phần bài thi bắt chước chuyên dụng dành cho quốc tử giám.
Nghĩ kỹ rồi liền đi làm.
Trương tế tửu đi tìm Lam Nhàn, đưa ra thỉnh cầu định chế bài thi thử. Lam Nhàn nói cần hỏi mặt trên, ngày hôm sau sẽ cho hắn đáp án.
Cùng ngày Lam Nhàn đi quốc tử giám hỏi thăm ý kiến của Giả Dung.
Giả Dung mỉm cười nói:
– Có tiền tại sao không kiếm? Ngày mai Trương tế tửu lại đi tìm ngươi, ngươi nói với hắn sinh ý này cửa hàng chúng ta tiếp nhận.
Tạm dừng một chút, Giả Dung lại nói:
– Còn nữa, ngày mai ngươi dán bố cáo trước cửa hàng sách. Trưng thu các nhân sĩ trí thức ra đề thi bắt chước. Phàm là thông qua được xét duyệt của cửa hàng, mỗi khi thu nhận một đạo đề mục thì người ra đề mục sẽ được trả một lượng bạc phí tổn.
Tuy trong tay hắn có không ít đề thi, nhưng vẫn sẽ có lúc dùng hết. Chỉ khi nào tìm được nguồn cung cấp đề thi, sinh ý này còn có thể tiếp tục làm được lâu dài.
– Dạ, sau khi thuộc hạ trở về lập tức phân ra bộ phận chuyên thu đề thi.
Lam Nhàn chắp tay cáo lui.
Hôm sau bố cáo vừa được dán ra, lập tức nhấc lên gợn sóng.
Thu nhận một đề mục giá một lượng, nói cách khác mười đề là mười lượng, một trăm đề cũng là một trăm lượng. Đối với người có gia cảnh nghèo khó mà nói chính là thu nhập lớn.
Các vị tiên sinh trong các thư viện cùng tú tài cử nhân trong kinh rất nhanh liền động tâm, nghiền ngẫm đề mục gởi bản thảo.
Thậm chí còn có cả một ít tiểu quan gia cảnh bần hàn cũng lén lút lệnh cho người hầu mang theo đề thi do chính mình suy nghĩ ra đem tới cửa hàng xét duyệt.
Ngay cả trong quốc tử giám cũng có một bộ phận người gởi bản thảo, kiếm thêm thu nhập nuôi gia đình.
Chẳng qua Lam Nhàn xét duyệt thập phần nghiêm khắc, mỗi ngày có mấy ngàn đề mục nhưng có thể thông qua ít ỏi không bao nhiêu.
Không bao lâu tin tức này bay vào Tống gia.
Tống lão tiên sinh phái người hầu đi mua một phần tập đề thi trở về, nhìn kỹ từng đề mục, lập tức phát hiện tác dụng của nó.
Lão nhân gia cáo lão về hưu, mỗi ngày ở nhà cũng không có việc gì làm, nhiều khi trong lòng cảm thấy vô cùng buồn chán.
Xem qua tập đề thi, Tống lão tiên sinh lập tức quyết định ra đề mục gởi bản thảo.
Không chỉ riêng một mình hắn làm như vậy, còn kêu lên một nhóm quan trường đại lão bạn tốt đã về hưu cùng mình gởi bản thảo.
Chờ một đám đề mục được gởi ra ngoài, một đám lão nhân còn hưng trí bừng bừng đánh đố nhau xem ai được thu nhận đề mục càng nhiều.