Si Mộng tiên cô trả lời:
– Cảnh Huyễn tỷ tỷ đã đi du lịch tầm bảo, cần một đoạn thời gian mới có thể trở về.
Tần Khả Khanh nôn nóng nói:
– Một đoạn thời gian là bao lâu, ta không đợi được nữa.
– Ta cũng không biết.
Si Mộng tiên cô lắc đầu, đề nghị nói:
– Tỷ tỷ không phải còn có hai ánh mắt một tăng một đạo dưới phàm gian sao? Bằng không ngươi báo mộng bọn hắn, gọi bọn hắn đi Giả gia điều tra xem.
Tần Khả Khanh mang theo bất đắc dĩ, lại có chút không cam lòng gật đầu nói:
– Tạm thời đành phải làm như vậy.
Dược Mã hạng, Trầm trạch.
Giả tiểu Dung trừng mắt nhìn chén thuốc bổ mà Viên bá bưng lên, phóng ra tia mắt tử vong.
Thật vất vả đợi tới ngày nghỉ, hắn còn tưởng rằng có thể thoát khỏi thuốc bổ chuốc bụng, nhưng không ngờ lại đối mặt vận mệnh tiếp tục uống thuốc đắng này.
– Đây là thuốc bổ máu ngày hôm qua Tống gia cữu gia đưa tới, dặn dò ta ngao chế cấp cho Giả công tử uống thuốc.
Viên bá bưng khay nhẹ nhàng đặt lên bàn, còn buông xuống một đ ĩa trái cây ướp mật.
– Nghe công tử nói gần đây ngài có chút nóng người, ta đặc biệt bỏ thêm hoàng liên trừ hỏa khí. Hương vị có chút đắng, ngài uống xong ăn chút trái cây nhuận nhuận miệng.
Giả tiểu Dung thầm nhủ: Mình nóng người là bởi vì uống quá nhiều thuốc bổ, thêm hoàng liên có tác dụng gì.
Hắn mỉm cười nói:
– Cảm giác còn có chút hơi nóng, chờ một chút ta tiếp tục uống, ngài đi xuống đi thôi.
Viên bá ứng tiếng rời khỏi phòng.
Giả Dung nhìn qua Trầm Nhược Hư đang tưới hoa bên cửa sổ giảo hoạt cười.
Trước mắt xuất hiện một cái muỗng đựng đầy nước thuốc, ánh mắt Trầm Nhược Hư thoáng ngưng lại, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Giả Dung:
– Đây là cậu tặng cho đệ bổ máu, ta lại không cần bổ, không uống.
– Ta để Bách Linh kiểm tra, thuốc này trừ bỏ bổ máu còn bổ thận. Huynh không cần bổ máu, uống vào bổ thận cũng rất tốt.
Giả Dung trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
– Đệ từ nơi nào nhìn ra được ta bị thận hư đây?
Trầm Nhược Hư quay đầu hừ nhẹ, nói:
– Còn nữa, ta bị đệ lạnh nhạt hơn mười ngày, cho dù muốn thận hư cũng không có cơ hội hư.
Trong giọng nói tràn ngập oán niệm.
Giả tiểu Dung chớp mắt, vẻ mặt thành thật nói:
– Trầm Nhược Hư, Trầm Hư, thận hư. Ngay cả tên của huynh cũng là thận hư, còn không phải thận hư thì là gì.
Trầm Nhược Hư đột nhiên không lời nào để nói. Hiện tại đổi tên còn kịp sao?
Giả tiểu Dung quyệt miệng thúc giục nói:
– Uống nhanh, tay của ta luôn giơ lên mệt chết đi, huynh không đau lòng sao?
Trầm Nhược Hư nghiêm mặt, cúi đầu há mồm uống xong muỗng thuốc bỏ thêm hoàng liên.
Giả Dung hết sức hài lòng Trầm Nhược Hư phối hợp, thu tay lại múc thêm một muỗng muốn đút cho hắn.
Trầm Nhược Hư buông siêu, cầm tay Giả Dung nói:
– Hoa này bộ dạng không tốt, chỉ sợ cũng cần bổ, chi bằng toàn bộ cho nó uống đi.
Giả Dung không chút nghĩ ngợi liền nói:
– Không được, đây là một mảnh tâm ý người nhà của huynh, lãng phí thật không tốt. Huynh ngoan ngoãn, uống nhanh.
Trầm Nhược Hư nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn hỏi:
– Ta uống, đêm nay đệ có thể..
– Không được.
Hắn còn chưa nói xong, Giả Dung đã nghe hiểu là ý tứ gì, liền quyết đoán cự tuyệt.
Giả Dung chẳng những trả lời thật rõ ràng, còn dùng lý do phi thường chính đáng:
– Ta chảy một chén máu, thân mình hư, không thể làm loại sự tình này, huynh cần lý giải ta.
Trầm Nhược Hư:
– !
– Vậy đệ uống thuốc nhanh lên đi.
Hắn đem muỗng thuốc đẩy ngược trở về.
Vẻ mặt Giả Dung là vì tốt cho hắn:
– Ai nha, đây không phải huynh bổ thận càng trọng yếu hơn ta bổ máu hay sao?
Thấy Trầm Nhược Hư không chút nào dao động, Giả Dung muốn lắc cánh tay hắn nhưng hai tay không rảnh, đành đem đầu dựa vào vai hắn, cọ xát cổ của hắn:
– Huynh cứ uống một ngụm này nha, chỉ uống một ngụm.
Trầm Nhược Hư thái độ kiên quyết:
– Đệ không đáp ứng ta, ta sẽ không uống.
– Trầm ca ca, huynh nghe lời ta, uống đi.
Giả Dung không đạt được mục đích không bỏ qua, tiếp tục phát đại chiêu:
– Trầm ca ca, Trầm ca ca..
Hắn kêu từng tiếng “Trầm ca ca” làm trái tim Trầm Nhược Hư phảng phất có cây lông chim nhẹ nhàng lay động, trong lòng ngứa, còn có chút đ ộng tình.
Giả Dung hô vài tiếng, hắn liền chịu không nổi, vội vàng kêu ngừng:
– Thật không có biện pháp với đệ, ta giúp đệ uống còn không được sao?
Trầm Nhược Hư cầm chén thuốc ngửa đầu uống cạn sạch.
Sau đó Giả Dung bốc lên một trái cây đút tới bên miệng của hắn.
– Trầm bảo bảo thật ngoan, Giả Dung ca ca cho huynh một quả cây mật ngọt ngào miệng.
Giả tiểu Dung khen một câu, nâng tay vỗ vỗ đầu Trầm Nhược Hư hỏi:
– Nhìn huynh nghe lời như vậy, ta tặng huynh một kiện lễ vật đi, huynh có thích cái gì không?