Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 70



Chỉ từ bên ngoài đánh giá ba cửa hàng cũng đã cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhưng khi đi vào bên trong mới biết từ bên ngoài chứng kiến chỉ là một góc của núi băng mà thôi.

Chỉ khi nào hai chân bước vào bên trong cánh cửa, hai mắt chứng kiến được toàn diện, gần gũi thưởng thức mới có thể đầy đủ cảm nhận được vẻ đẹp dao động lòng người.

Nhìn cảnh tượng băng tuyết ngập trời trên vách tường, giống như đi vào mùa đông bông tuyết bay tán loạn, đưa thân tới trước mặt núi băng.

Tới gần mặt tường, bọt sóng cao cao nhảy lên phảng phất như muốn xối thẳng vào mặt, một mảnh tươi mát.

Cá tôm vui đùa ầm ĩ, nước biển xanh ngắt dưới chân, cảm giác như muốn thấm ướt cả đế giày.

Nhìn thấy hoa sen nở rộ, nhịn không được vươn tay muốn hái.

Đụng vào mới ý thức được hết thảy chỉ là “bức tranh” biểu hiện giả dối.

Mọi người kinh ngạc hoàn hồn, tiếp theo trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng cùng khiếp sợ.

Ngồi trên ghế lá sen thanh lịch, hoàn hồn từ trong buổi tiệc thị giác, một đám khách nhân lúc này mới cảm giác được thân thể vô cùng mát mẻ.

Không phải là cảm giác lạnh hư ảo mà cửa hàng tạo ra, mà là một loại cảm giác mát rượi vô cùng thật sự.

Sung sướng! Thoải mái! Làm cho người ta không nhịn được phải than nhẹ một tiếng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162

Ngoài cửa hàng nóng muốn chảy mỡ, trong phòng lại mát lạnh tận tâm khảm, hoàn toàn là hai thế giới trái ngược. Phát hiện được cảm giác này, trong lòng mọi người càng thêm say mê yêu thích.

Ngoại trừ muôn hình muôn vẻ kem, còn có trà sữa, đồ ăn làm từ sữa đông lạnh, nước trái cây đều có.

Nghe bồi bàn nói, sau này cứ qua vài ngày sẽ bán thêm điểm tâm có thể làm cho khách chắc bụng.

Đủ loại hình ảnh làm mắt người hỗn loạn, không biết nên làm sao lựa chọn mới tốt.

Người chỉ có mục đích vào ăn kem thuần túy thì được mở rộng tầm mắt, nhưng lại làm khó một đám người muốn đến học lén tay nghề.

Cần xem kỹ nội dung trong thực đơn tập tranh, còn phải liếc trộm băng thực trong tay bồi bàn lui tới, còn phải đánh giá bố trí trong cửa hàng, làm ánh mắt bọn hắn đều lên men, đầu óc nở, thống khổ muốn chết.

Đương nhiên làm kem ăn tại chỗ giá cả đắt hơn loại có sẵn, ít nhất cao hơn gấp mười lần. Người nhà tiểu phú có thể xài được số tiền này, mà dân chúng bình thường cũng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh xem cho đỡ nghiện, một khi muốn tiêu tiền cũng chỉ có thể mua được hàng hóa giá rẻ nhất.

Ngoài trời nắng gắt như lửa, băng thực dễ dàng hòa tan, nếu không ăn tại chỗ muốn mang về nhà thì cần khối băng ướp lạnh. Cửa hàng cũng có cung cấp phục vụ, nhưng lại cần trả thêm tiền, cộng lại giá cả cũng không thấp, bình thường chỉ có người hầu nhà có tiền phụng lệnh đi mua về phủ mới chọn lựa làm như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 260

Trước đó cảnh tượng thật sự của cửa hàng không có người biết, nhà phú hộ nghĩ chỉ là mấy gian cửa hàng bình thường, chỉ có bán băng thực là đặc thù, cho nên không muốn đích thân đi mua. Vì vậy ngày đầu tiên khai trương, đi tới mua đồ chỉ là người hầu.

Nhưng tới ngày mai, chỗ kỳ dị của cửa hàng truyền bá ra ngoài, như vậy những vị chủ nhân kia đều càng muốn tự mình đến ngồi một chút, có lẽ còn sẽ hối hận ngày đầu tiên không đích thân đi tới.

Ba cửa hàng mang đầy đặc điểm thu hút người, chú định sẽ biến thành đối tượng cho mọi người truy đuổi. Nhà quyền quý ganh đua so sánh rất đậm, nếu mọi người đều được tận mắt kiến thức qua mà mình không có, nhất định sẽ bị người nhạo báng.

Bất kể là vì tò mò, vì yêu thích hay là vì không lạc hậu, bọn hắn đều phải đích thân đi qua đây.

Sinh ý băng thực dị thường nóng nảy, đến trưa mỗi cửa hàng đều bị vô số xe ngựa đổ chật như nêm cối.

Trong ngoài cửa hàng phi thường náo nhiệt, tiếng người ồn ào xông thẳng lên trời.

Khách nhân nhiều lắm, nhưng chỗ ngồi có hạn, lại thêm khách tới trước ăn rồi còn chưa muốn đi. Tuy rằng mặt sau nhiều người bị buộc mua thành phẩm, sau đó đi tới chỗ bóng râm hai bên đường vừa xem náo nhiệt vừa ăn, nhưng đội ngũ xếp hàng trước cửa tiệm vẫn kéo dài qua một con phố khác.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 7: Ta là biểu muội của Tạ tiên sư

Nếu không phải bồi bàn chỉ ra đội ngũ xếp hàng dài bên ngoài “nhắc nhở”, một đám cọ “điều hòa” chỉ sợ sẽ ngồi mãi tới lúc hoàng hôn cửa hàng cần đóng cửa.

Nghe xong một người bạn cùng trường nhà ở phú quý phố giới thiệu, Trầm Nhược An, Trầm Nhược Trữ cùng học sinh võ học viện giữa trưa cùng nhau trốn học đi ra ngoài.

Một số người ban đầu còn chưa tin tưởng, nhưng khi tận mắt chứng kiến tình hình trong cửa hàng, thái độ lập tức biến thành trịnh trọng.

Tha thiết mong chờ xếp hàng suốt hai khắc thời gian, đoàn người rốt cục mới vào được bên trong.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.