Hiệu quả dỗ dành người ta rất tốt, cụ thể thể hiện ở việc cuối cùng Dung Đường ngồi phịch ở mép thùng, gần như không thể nhấc nổi cánh tay, cùng với tần suất không thở ra hơi giống như cá sắp chết há to miệng thở hổn hển.
Túc Hoài Cảnh khom lưng, mặt mày lười biếng, dùng gáo gỗ múc nước nóng tưới lên lưng y, phòng ngừa y bị cảm lạnh.
Tiếng nước chảy êm dịu, Dung Đường bình tĩnh một hồi, quầng sáng khiến y khó có thể nhìn rõ thế giới mới biến mất.
Túc Hoài Cảnh nhấc cánh tay y lên, nâng cổ, dòng nước chảy xuống theo xương quai xanh mảnh mai, chảy qua hai hạt đỏ* trước ngực rồi lăn xuống ổ eo, lưu lại từng dấu vết uốn lượn màu nâu sẫm trên nền trắng nõn chói mắt.
(Gốc là thù du: Loại quả có màu đỏ)
Dung Đường mặc cho hắn hí hoáy, sau hoàn hồn mới nhận ra mình vừa mới làm cái gì, lỗ tai đỏ rực, tầm mắt né tránh nhưng chẳng mấy chốc đã trừng đại nhân vật phản diện vô cùng khí thế, vừa muốn chỉ trích, chợt nghe người này khảng khái hùng hồn nhỏ giọng nói: “Đường Đường mời gọi ta trước.”
Hắn vừa nói vừa không quên tưới nước cho Dung Đường, giống như chăm sóc một đóa hoa quý giá, lông mày giãn ra nhẹ giọng hỏi: “Đường Đường ca ca là người xấu cáo trạng trước sao?”
Khí thế Dung Đường thoáng chốc tan biến, không thể lấy lại được nữa.
Y suy nghĩ một chút, phát hiện quả thật không thể phản bác lời buộc tội của đại nhân vật phản diện.
Là bản thân tìm đường chết cũng như mời gọi hắn, thậm chí mời hắn tắm cùng.
Túc Hoài Cảnh không có c ởi quần áo đi vào đã xem như giáo dưỡng trong xương cốt đang nói cho hắn biết phải kiềm chế có lễ nghĩa, không thể lỗ m ãng càn rỡ thô lỗ.
Nói cho cùng, là Dung Đường tự mời gọi.
Y là kẻ xấu.
Tiểu thế tử gia bối rối, ỉu xìu nằm sấp xuống mép thùng, mặc kệ bản thân.
Nói không lại Túc Hoài Cảnh nên tức giận.
Túc Hoài Cảnh thấy thế khẽ cười, dòng nước liền chuyển qua lưng Dung Đường, hắn lên tiếng nhắc nhở: “Đường Đường cố ý giữ ta lại là vì muốn nói cái gì ư?”
Lúc này tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều, có ghen tị bất mãn hơn nữa, trước một nụ hôn chủ động của Dung Đường thì cũng bỏ qua được tất thảy.
Bởi vậy mà khi nhìn thấy Đường Đường giống như một con chim cút, hận không thể chôn mình vào trong thùng, Túc Hoài Cảnh lựa chọn đưa cho y một bậc thang.
Dung Đường ngơ ngẩn một chốc, đại não rốt cục hoà hoãn lại từ trong trạng thái thiếu dưỡng khí, bắt đầu dần dần khôi phục vận hành.
Y ngẩng đầu nhìn vào mắt Túc Hoài Cảnh, do dự một hồi hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại chán ghét Thịnh Thừa Lệ như vậy?”
Những lý do mà Túc Hoài Cảnh cho y vốn chỉ là tránh nặng tìm nhẹ, cho dù Dung Đường bị hệ thống quấy nhiễu cũng không thể suy nghĩ cẩn thận ngay lập tức, đến lúc này mới thể phẩm ra manh mối trong đó.
Túc Hoài Cảnh không thích Thịnh Thừa Lệ là sự thật rất rõ ràng, nhưng sự ghét bỏ này chưa bao giờ đến mức phải giết gã.
Là do Dung Đường nhắc tới giấc mộng kia, hắn không thích dần dần biến thành chán ghét, thậm chí động sát niệm.
Về phần ý nghĩ này, Dung Đường vừa chuyển ra là đ è xuống, bảo Túc Hoài Cảnh hứa với y để cho y động thủ.
Nhưng hôm nay rất kỳ lạ, chẳng qua là nhìn thấy Thịnh Thừa Lệ trong viện, Túc Hoài Cảnh liền muốn giết gã sao?
Huống chi câu hỏi của hắn cũng rất thú vị, giống như là đã nhẫn nhịn đến cực hạn, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến Dung Đường trước khi hành động, được sự đồng ý của y mới có thể biến ý nghĩ thành hành động.
Nhưng điều này thật sự không nên.
Bây giờ Thịnh Thừa Lệ còn chưa trưởng thành, không chỉ sẽ không rơi vào tấm lưới báo thù mà Túc Hoài Cảnh bao quát trong tầm mắt, cũng sẽ không để hắn sinh ra tâm phòng bị.
Túc Hoài Cảnh sở dĩ có sát niệm còn chưa động thủ……
Dung Đường không khỏi hoài nghi, thật ra hắn biết mình không thể động thủ.
Cho dù không hoàn toàn rõ ràng, nhưng không hiểu sao y lại cảm thấy, một khi Túc Hoài Cảnh g iết chết Thịnh Thừa Lệ sẽ sinh ra hậu quả gì không thể vãn hồi.
Hắn hỏi Dung Đường một câu, một là trưng cầu đồng ý, hai là đánh giá hậu quả.
Nếu như loại”không thể vãn hồi”này như bọ ngựa cụt chân, trong phạm vi có thể khống chế của Túc Hoài Cảnh, hắn vẫn sẽ hành động không chút do dự.
Sở dĩ hỏi Dung Đường có phải đang uy hiếp hắn hay không, là bởi vì đáp án cuối cùng Dung Đường cho hắn là đáp án Túc Hoài Cảnh không muốn nghe.
Bời vì đáp án kia mà hắn bắt đầu chần chờ.
Loại hậu quả này hắn không muốn gánh chịu.
Dung Đường cảm thấy mềm lòng, nhưng vẫn đang tự hỏi rốt cuộc vì sao có câu hỏi này, không thể nào chỉ gặp gã một lần liền cảm thấy người này khiến người ta phiền chán đến mức phải diệt trừ đi cho sảng khoái.
Dung Đường hỏi Túc Hoài Cảnh: “Hôm nay ngươi có gặp người nào không?”
Túc Hoài Cảnh hơi dừng lại, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Dung Đường biết mình đã đoán được tám chín phần mười. Bởi vì gặp được người nào đó, nghe được lời gì đó mới có thể khiến thái độ của hắn đối với Thịnh Thừa Lệ chuyển biến đột ngột.
Vậy người này là ai? Nói gì cơ?
Dung Đường nhíu mày, Túc Hoài Cảnh không đợi được đáp án mà trả lời câu hỏi trước của y: “Là gặp một người, nghe được mấy câu vớ vẩn.”
Dung Đường mím môi, nhìn về phía khoé môi mỉm cười không chút sai lầm nào của hắn, cổ họng hơi chát, do dự rối rắm hai ba giây, vẫn là hỏi: “Là Tần Bằng Huyên sao?”
Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, bất giác mang theo một chút kích động cùng trấn an, như là y đã biết rõ đáp án, nhưng vẫn hi vọng suy đoán của mình cũng không phải là chân thật.
Phản ứng như vậy rơi vào trong mắt Túc Hoài Cảnh, cơ hồ không chỗ nào không xác minh suy đoán lúc trước của hắn.
Túc Hoài Cảnh khẽ chớp mắt, đưa tay vuốt v e khóe mắt dính một giọt nước của Dung Đường, cười hỏi: “Đường Đường đang sợ cái gì?”
Dung Đường thề thốt phủ nhận: “Ta không sợ.”
“Như vậy à. “Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng nói,” Đường Đường đoán không sai, hôm nay thế tử Vũ Khang bá đến Ngự Sử đài tìm ta, hỏi ta một vấn đề kỳ quái.”
Dung Đường lập tức trở nên căng thẳng: “Vấn đề gì?”
Túc Hoài Cảnh cười cười: “Hắn hỏi trên người ta có bớt hay không.”
Nước ngải lạnh đi rất nhiều, Dung Đường lại bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo.
Túc Hoài Cảnh đưa cho y một cái khăn tắm, gọi người từ trong thùng đứng dậy đi vào nội thất hong lửa, rồi lại đổi một thùng nước ấm để y tiến vào tiếp tục ngâm.
Dung Đường bình tĩnh, từ đầu đến cuối không hỏi tiếp.
Y cảm thấy buồn.
Vừa thấy hắn ở Phong Nguyệt Lâu đã cảm thấy buồn bã, mà nay nghe thấy Túc Hoài Cảnh hời hợt nói ra như vậy, y càng cảm thấy thê lương.
Có lẽ chiều hướng lịch sử có gì đó không đúng, mới khiến cho một thiên chi kiêu tử phải tao ngộ những thứ này.
Ngay cả câu tiếp theo Dung Đường cũng không dám hỏi, lo lắng lộ ra cái gì khiến Túc Hoài Cảnh hoài nghi.
Nhưng Túc Hoài Cảnh lại cười hỏi y: “Đường Đường không hỏi ta trả lời thế nào sao?”
Dung Đường ngâm mình trong nước nóng, trên mặt toàn là giọt nước, ngẩng đầu nhìn hắn.
Túc Hoài Cảnh đối diện với y, từng câu từng chữ cực kỳ nghiêm túc, muốn đem câu trả lời này khắc vào trong đầu Dung Đường: “Trên người ta không có bất kỳ vết bớt nào.”
Dung Đường sửng sốt, hơi khép cánh môi lại, đôi mắt trong trẻo không che giấu sự kinh ngạc.
Túc Hoài Cảnh bật cười nói: “Đường Đường không tin, lát nữa ta cởi cho ngươi xem nha?”
Dung Đường: “……”
Điểm lo lắng kia của y trong nháy mắt đã bị thái độ không biết điều này của Túc Hoài Cảnh làm cho không còn, Dung tiểu thế tử liếc hắn một cái, chui xuống đáy nước, ngâm hết những thứ Ngải màu nâu sẫm vừa mới lưu lại trên cổ y, thỉnh thoảng nhìn về phía đại nhân vật phản diện, tựa hồ muốn hắn cho một đáp án.
Túc Hoài Cảnh nói: “Đường Đường còn nhớ Huyễn Ly Thảo tìm thấy trên người cung nữ chết đuối ở Phù Viên không?”
Dung Đường không hiểu: “Liên quan gì tới Nguyệt Dung.”
Túc Hoài Cảnh: “Trên đời này có rất nhiều loại thuốc gây ảo giác, hiệu quả đạt được cuối cùng không giống nhau. Ta không biết vì sao Tần Bằng Huyên lại cho rằng trên người ta có vết bớt, lại nghiêm túc tìm ta hỏi cho rõ ràng. Ta chỉ nghi ngờ, có khi nào hắn dùng thuốc nên nghĩ người khác là ta, hoặc là tạo ra một ta trong ảo cảnh hư cấu. Ảo cảnh cũng không phải là hiện thực, khác với thực tế, ấn ký hắn phỏng đoán ra đương nhiên không xuất hiện ở trên người ta.”
Sắc mặt Túc Hoài Cảnh thong dong, vừa giải thích với Dung Đường, vừa dùng nước sạch rửa sạch dấu vết nước ngải trên người cho y, giọng điệu không hề thay đổi, nhưng trái tim Dung Đường lại trầm xuống từng chút một.
Y cúi đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước hồi lâu, không thể không thừa nhận một sự thật.
Túc Hoài Cảnh đã biết.
Dù không thể biết hết mọi chuyện nhưng hắn cũng phải ý thức được rằng, trên thế gian này có một số hiện tượng kỳ lạ không thể giải thích được.
Dung Đường, Thịnh Thừa Lệ, Tần Bằng Huyên……
Trên người bọn họ đều xuất hiện một ít thứ quỷ dị ngoài phạm vi nhận thức của người thường.
Mà nếu tìm nguồn gốc của loại quỷ dị này, có khả năng giải thích nhất là kiếp trước kiếp này, mộng cảnh và hiện thực.
Cái sau Dung Đường có nhắc tới, còn cái trước đối với Túc Hoài Cảnh mà nói quả thực rất dễ nghĩ tới.
Hắn không cần phải lừa Dung Đường rằng Tần Bằng Huyên hỏi mình vấn đề gì, mà vấn đề này nếu không phải Tần Bằng Huyên đặt câu hỏi, Túc Hoài Cảnh cũng sẽ không nghĩ tới.
Chỉ là……
Dung Đường đứng dậy, nhận lấy khăn tắm lau sạch toàn thân, thay áo lót đi vào nội thất.
Sắc trời đã tối, Túc Hoài Cảnh mượn nước y tắm rửa lau người.
Dung Đường nằm trên giường, ngước mắt nhìn lên đ ỉnh đầu, trong lòng xẹt qua vô số đáp án Túc Hoài Cảnh có thể dùng để lừa gạt qua loa.
Lý Phán Yên từng nhắc tới, Lý Trường Phủ từng nói, thậm chí hắn có thể bịa ra chuyện mình tắm rửa ở Lý phủ bị người ta nhìn trộm…
Nhưng hắn không có, hắn thẳng thắn nói cho Dung Đường biết có khả năng là ảo cảnh.
Thậm chí, hắn có thể biết ảo cảnh này sinh ra như thế nào.
Dù chuyện đó chưa từng xảy ra ở đời này nhưng hắn cũng đã đoán được.
Cho nên Túc Hoài Cảnh nói cho Dung Đường, bao dung y, an ủi y, lại nói với y biết mình cùng Tần Bằng Huyên hoàn toàn trong sạch.
Bất kể là không có ký ức kiếp trước hay là kiếp này vốn nên kéo dài, giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện không nên nào.
Dung Đường khe khẽ thở dài, cơ hồ trong phút chốc liền hiểu vì sao hôm nay Túc Hoài Cảnh muốn giết Thịnh Thừa Lệ như vậy.
Hắn đoán được mình chết như thế nào.
“Quá thông minh cũng không tốt.”
Trí tuệ cực độ sẽ bị tổn thương, cả đời này Túc Hoài Cảnh đều bị những chữ này trói buộc.
Tiếng nước chảy bên ngoài bình phong ngừng lại, Túc Hoài Cảnh đến gần nội thất theo thói quen muốn đắp chăn chúc ngủ ngon Dung Đường, người trên giường lại xê dịch vào trong, nói: “Ngủ ở đây đi.”
Túc Hoài Cảnh hơi sửng sốt, Dung Đường nghiêm túc nhìn hắn: “Ta lạnh, ngươi sưởi ấm giúp ta nhé.”
Mùa đông đã qua rồi, bây giờ còn nói lạnh……
Túc Hoài Cảnh bật cười, đi ra ngoài tắt đèn đuốc, lại thổi tắt mấy ngọn nến trong phòng.
Ánh sáng đột nhiên tối sầm lại, hắn cởi giày lên giường, chui vào ổ chăn của Dung Đường, thấp giọng hỏi: “Đường Đường, ngươi còn có thể dỗ ta đến bước nào đây?”
Hắn thật sự rất tò mò.
Rõ ràng biết mình hâm mộ y, có d*c vọng với y mà cũng dám liên tiếp nói ra những lời này, đến tột cùng là tín nhiệm quá mức với hắn hay là cảm thấy hắn không được?
Dung Đường bĩu môi, biết hắn đang suy nghĩ gì, nhỏ giọng trả lời: “Đến bước này rồi, sức khỏe ta không tốt ngươi biết mà.”
“…… Lại uy hiếp ta. “Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng cười.
Người hắn ấm áp, Dung Đường bất giác đẩy chăn về phía hắn, Túc Hoài Cảnh nghiêng người vung tay lên, lập tức ôm y vào trong lòng.
Hơi nóng xuyên qua cơ thể, Dung Đường sửng sốt một lát, cảm giác buồn ngủ từ từ dâng lên.
Y kéo một tia lý trí cuối cùng nhấn mạnh: “Ngươi thật sự không thể giết gã.”
Y cố ý không nói tên Thịnh Thừa Lệ, để tránh làm Túc Hoài Cảnh không vui.
Đại nhân vật phản diện trầm mặc hồi lâu, rốt cục không thể làm gì thở dài: “Ta nghe lời ngươi.”
Dung Đường hạ quyết tâm, một lát sau, nghe thấy Túc Hoài Cảnh hỏi y: “Đường Đường, ta thật sự không ở trong mộng của ngươi sao?”
Trận tuyết đầu mùa ngày đó hắn cũng hỏi qua, lúc đó Dung Đường trả lời là “Ngươi đang ở trong hiện thực với ta”, mà nay hỏi lại, y dừng một chút, gật đầu: “Ngươi ở đây.”
Túc Hoài Cảnh: “Ta là dạng gì?”
Dung Đường không nói gì, nhớ lại hai cuộc đời lăn lộn như xem lại cuộn phim cũ, thấp giọng nói: “Ngươi chính là ngươi.”
Ngươi chính là sự cứu rỗi.
Là người mà ngay cả khi ta không thể tự giúp mình cũng muốn tới gần.
Là mái hiên yên tĩnh, thư thái trước những nhiệm vụ và mưu đồ đầy áp lực.
Là những giao lộ không ngừng giao nhau lại chia lìa, một bầu rượu trắng cùng với ánh trăng và hoàng hôn dưới tàng cây.
Dung Đường nói: “Ngươi là người không thể thay thế được.”