Trong phòng ngủ có thêm một tấm bình phong lớn, ngăn cách không gian giữa phòng trong và phòng ngoài, tạo ra một giới tuyến không thể xâm phạm giữa giường trong cũng như giường nhỏ ở bên ngoài.
Giường nhỏ không quá dài, Dung Đường nằm trên đó cũng phải duỗi hết cỡ mới có thể duỗi thẳng chân, còn vóc dáng Túc Hoài Cảnh, nằm lên thì càng chật chội.
Nhưng Dung Đường coi như không thấy.
Dù sao sáng dậy người nào đó đã đi lên triều, tối lại đợi y lên giường rồi mới ra giường ngoài ngủ.
Dung Đường quyết tâm không nhìn dáng vẻ đáng thương của Túc Hoài Cảnh nằm trên giường nhỏ qua mùa đông, ngăn chặn mọi khả năng khiến y đau lòng, để người khác lợi dụng sơ hở mà vào.
Hệ thống trong phòng hết đi bên này lại dạo bên kia, như đứa trẻ mong chờ cha mẹ cãi nhau để có cơ hội ngủ cùng cha, ngày nào cũng thì thầm bên tai Dung Đường, xúi y bỏ đại nhân vật phản diện.
Một sáng nọ, Dung Đường trong trạng thái mơ màng, nghe thấy vài tiếng ho khẽ trong phòng.
m thanh không rõ ràng như bị đè nén, gần như vừa phát ra đã có người xuống giường, mở cửa ra ngoài, phòng lại yên tĩnh.
Trời còn chưa sáng, Dung Đường bị cơn buồn ngủ kéo lê, không thể dậy ngay, đợi đến khi ngủ đủ, ăn sáng xong, ngồi bên lò đọc sách mới nhớ lại ký ức mơ hồ này, tâm trí bỗng nhiên dao động.
Y không chắc có phải mình nghe thấy Túc Hoài Cảnh ho hay không, cũng không biết đại nhân vật phản diện có thật sự bị bệnh không, trong lòng treo lơ lửng một dấu hỏi, không yên suốt ngày, đến chiều tối Túc Hoài Cảnh về nhà, vừa bước vào sân đã hắt xì.
Sau đó ngước mắt, thấy Dung Đường đang đứng ở cửa phòng nhìn mình chằm chằm.
Đại nhân vật phản diện giật mình, bất giác cười rộ lên, bước nhanh vài bước tới tìm Dung Đường, Thế tử gia lại lui về phía sau một bước dài nhíu mày nhìn hắn.
Túc Hoài Cảnh chớp mắt: “Đường Đường?”
Dung Đường im lặng một lúc, khẽ nói: “Ngươi bị cảm lạnh rồi.”
Giọng khẳng định, còn hơn cả một đại phu như Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh hơi ngẩn ra, sau đó không để tâm nói: “Sẽ khỏi nhanh thôi, Đường Đường không cần lo.”
Trong lòng Dung Đường rối bời nhìn hắn hồi lâu, quay người ăn tối, cơm nước xong xuôi thì quyết định, Dung tiểu thế tử lãnh khốc vô tình nói: “Ngươi bị bệnh rồi đừng lây cho ta, về phòng ngươi mà ngủ.”
【Giỏi lắm, ký chủ!】 Hệ thống phấn khích đến mức muốn bắn pháo hoa, chỉ thiếu chút nữa là công bố cho cả thế giới rằng cây cải thảo của nhà mình lại mọc chân chạy về ruộng rồi!
Túc Hoài Cảnh suýt nữa tưởng mình nghe nhầm: “Đường Đường?”
Khuôn mặt đẹp đẽ trắng trẻo của Dung Đường nghiêm lại, bắt đầu thêm thắt vào lời nói của mình tăng thêm độ đáng tin: “Chăn đã được giặt sạch phơi khô xong từ lâu rồi, mấy hôm trước bên thôn trang còn gửi tới vài cái chăn nhung lông ngỗng, mùa đông ngươi không chết cóng được. Sức khỏe ta yếu, bị cảm lạnh chắc không qua nổi mùa đông này, ngươi về phòng mình mà ngủ, đừng lây bệnh cho ta.”
Y dừng một chút, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nếu không ta sẽ thủ tiết.”
Túc Hoài Cảnh: “…?”
Đại nhân vật phản diện chững mất nửa ngày mới hiểu tại sao tiểu Bồ Tát nhà mình lại hung dữ tuyên cáo những thứ này như vậy, hắn hơi ngẩn ra, sau đó không nhịn được cười, khẽ ho khan yếu ớt hỏi: “Thủ tiết rồi thì có phải ta sẽ bị người ta ức hiếp không?”
Phải, phải!
Dung Đường gật đầu, ánh mắt kiên nghị: “Ừ.”
“Nếu ta lây bệnh cho Đường Đường, khiến Đường Đường bệnh mà rời ta đi, có phải Đường Đường sẽ không đến nhân gian gặp ta nữa không?” Túc Hoài Cảnh lại hỏi.
Phải, phải!
Dung Đường: “Đúng.”
“Ài…” Túc Hoài Cảnh thở dài một tiếng, “Nghe sợ quá.”
Trong lòng Dung Đường điên cuồng gật đầu, nhân vật phản diện nói: “Vậy ta vẫn nên dọn về phòng mình.”
Biểu cảm của Dung tiểu thế tử hơi thả lỏng, Túc Hoài Cảnh cố nén cười, lại hỏi: “Vậy khi khỏe rồi ta có thể trở về ngủ cùng Đường Đường không?”
Dung Đường vừa định từ chối, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt đáng thương của Túc Hoài Cảnh, giống như lúc nào cũng có thể ngất đi, ngừng lại một giây rồi nói: “Chuyện này sẽ bàn sau.”
Nói xong liền đứng dậy rời đi, không nhìn đại nhân vật phản diện thêm một cái nào, để lại Hoài Cảnh một mình ở tại chỗ rầu rĩ nở nụ cười hồi lâu.
Nửa đêm, Dung Đường lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được, bên cạnh không có ai nằm kề cạnh, ngoài phòng cũng không có tiếng thở đều đều, y nhìn ván giường do dự hai giây, xác nhận hệ thống đang ngủ đông không đột ngột xuất hiện khiển trách mình mới dậy khoác áo choàng ra khỏi phòng, rón rén bước vào phòng Túc Hoài Cảnh.
Từ sau đêm đó, ở nhà y thường tránh né phòng này, đây là lần đầu tiên y chủ động bước vào.
Trời tối mịt, trong phòng ngoài lò than sưởi ở góc thì không còn nguồn sáng nào khác, Dung Đường chớp mắt thích nghi với bóng tối, rồi mới bước vào trong phòng.
Chăn mới làm năm nay, bên trong đầy lông ngỗng, vỏ chăn làm bằng lụa, đắp lên người rất thoải mái.
Dung Đường đến bên giường, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào trán Túc Hoài Cảnh.
Sau vài giây Dung Đường rút tay lại, so sánh với trán mình, xác nhận Túc Hoài Cảnh không sốt rồi rót cho hắn một ly trà đặt lên đầu giường, sau đó lén lút rời phòng về ngủ.
Trong lòng yên ổn hơn, Dung Đường ngủ rất ngon. Sau khi cửa phòng khép lại Túc Hoài Cảnh mở mắt nhìn ly trà còn bốc hơi nóng bên giường mà buồn cười.
Không phải sợ lây nhiễm bệnh sao, nhóc lừa đảo.
Túc Hoài Cảnh cầm ly trà nhấp một ngụm, trà uống quen hàng ngày giờ lại thưởng thức ra hương vị thanh mát, hắn đặt ly trà xuống, quay lại ngủ.
Túc Hoài Cảnh “bệnh” năm ngày, Dung Đường sầu đến mức muốn mời đại phu cho hắn, đại nhân vật phản diện thì luôn tự mình sắc thuốc.
Dung Đường nhìn chén canh thuốc đen thui không rõ hiệu quả, chữ “lang băm” nghẹn trong cổ, nói ra lại là: “Bảo ngươi không biết chừng mực mà, trẻ tuổi đã bệnh rồi.”
Túc Hoài Cảnh nghe vậy ngẩn ra một lúc, nhìn Dung Đường ngạc nhiên, người kia lại nghiêm túc nói: “Trước giờ ngươi chưa từng bệnh.”
Bất luận là ngày đêm xử lý chính sự, an trí nạn dân, hay là chăm sóc Dung Đường từ đêm này qua đêm khác thì tố chất cơ thể Túc Hoài Cảnh vẫn tương đối tốt, không biết mệt mỏi cũng như đói rét.
Giờ vừa xong việc đã bệnh, Dung Đường không khỏi nghi ngờ đây là do quá độ tổn hại sức khỏe.
Y vẫn còn bằng chứng!
—Dù đã dọn sạch ra ngoài nhưng từng tồn tại, còn rất chắc chắn!
Dung tiểu thế tử tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện để đại nhân vật phản diện ngủ trên giường nhỏ mấy ngày, phê phán có lý có chứng, Túc Hoài Cảnh ngẩn ra vừa tức vừa buồn cười.
Giả bệnh cho lắm, giờ thì toang rồi, Đường Đường lại nghĩ hắn không làm được.
Túc Hoài Cảnh uống xong nửa chén thuốc, thờ ơ hỏi: “Mấy ngày nay Đường Đường ngủ có ngon không?”
Dung Đường hỏi ngược lại: “Sao ta lại không ngủ ngon?”
“Vậy sao?” Túc Hoài Cảnh thư thả, “Vậy người đêm đêm lẻn vào phòng ta sờ mặt hôn môi ta là ai?”
Dung Đường trừng to mắt, không thể tin: “Ta hôn ngươi lúc nào?”
“Vậy Đường Đường thừa nhận đã sờ ta rồi?” Túc Hoài Cảnh hỏi lại.
Dung Đường lập tức im lặng, tai từ từ nóng lên.
Túc Hoài Cảnh: “Ta còn tưởng Đường Đường quan tâm ta mới đêm đêm kiểm tra nhiệt độ của ta, xem khi nào ta khỏi. Hóa ra là nếm thử một lần nhớ mãi không quên, chưa thoả mãn d*c vọng. Chê ta lâu không hồi phục nên không thể làm phu quân thoã mãn hay sao?”
Dung Đường há hốc miệng, cả khuôn mặt tràn ngập những điều không thể tưởng tượng nổi.
Chưa kịp lên tiếng trách Túc Hoài Cảnh đổi trắng thay đen, người kia đã nhẹ cúi đầu, xin lỗi: “Là lỗi của ta, ta sẽ mau khỏi, cố gắng làm phu quân thoải mái vui vẻ.”
Vết đỏ bên tai Dung Đường nhanh chóng lan tràn, gần như muốn xông lên cả khuôn mặt.
Y phát hiện đại nhân vật phản diện có loại bản lĩnh mặt không đổi sắc nói lời bậy bạ đùa giỡn lưu manh, rõ ràng không có từ nào quá đáng, nhưng lại khiến người khác không thể phản bác.
Đây hoàn toàn không phải là vấn đề nên nghiêm túc bàn luận!
Dung Đường chán nản, hậm hực hơn nửa ngày, tức giận phất tay áo rời đi.
Nhưng tối hôm đó, không biết là vì những lời Túc Hoài Cảnh nói buổi chiều khắc sâu trong đầu, hay vì hôm đó thực sự được làm rất thoải mái, Dung Đường ngủ rồi, lại mộng xuân…
Y mơ màng ngồi dậy, trong phòng vẫn còn hương trầm và lò sưởi, tiếng côn trùng đêm đông kêu nhẹ ngoài cửa sổ, dưới mái hiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có người cầm đèn lồ ng đi tới mở cửa phòng, vòng qua bình phong, vừa lúc đối mặt với y.
Dưới thân có một chút ẩm ướt, Dung tiểu thế tử bắt đầu hờn dỗi.
Túc Hoài Cảnh đứng bên giường, thấy y tỉnh dậy, ngạc nhiên một chút rồi cười: “Ta còn muốn nửa đêm tới trèo lên giường, Đường Đường không ngủ để bắt ta à?”
Dung Đường tức giận nói: “Bắt ngươi rồi đem đến Đại Lý Tự.”
“Lấy tội danh gì đây? “Túc Hoài Cảnh ngồi xuống, đưa cho y một cốc nước để giải khát sau khi tỉnh dậy.
Dung Đường nhấp một ngụm trà, ấm ức nói: “ Đùa giỡn lưu manh có phạm pháp không?”
“Phạm chứ.” Túc Hoài Cảnh bật cười, “Dân thường phạm tội sẽ bị đánh 20 trượng, giam 2 năm; quan lại phạm tội sẽ bị đánh 30 trượng, giam 3 năm.”
Dung Đường nghe vậy nhíu mày, khẽ nói: “Nghiêm khắc vậy sao…”
“Đúng vậy.” Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng đáp.
Mắt đã quen với bóng tối, Dung Đường dịu lại, không rõ mình có tỉnh hẳn chưa, nhưng một số cảm giác và h@m muốn thì rất rõ ràng, y lại tin vào triết lý đời người ngắn ngủi, biết đủ là vui, im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy bao che cho lưu manh có phạm pháp không?”
Túc Hoài Cảnh cười lớn: “Đường Đường muốn bao che cho ta sao?”
Dung Đường: “Ngươi đã khỏi cảm chưa?”
Túc Hoài Cảnh gật đầu: “Khỏi lâu rồi, chỉ giả vờ đáng thương để Đường Đường thương xót ta thôi.”
“…Quá đáng.” Dung Đường lẩm bẩm.
Y nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hỏi: “Khi nào thì thức dậy vào triều?”
Túc Hoài Cảnh: “Dậy vào giờ Dần, lên triều vào cuối giờ Mão.”
“Sớm quá. ” Dung Đường nhíu mày, do dự hỏi: “Nửa canh giờ ngươi có thể xong không?”
Túc Hoài Cảnh hơi sững sờ, nhận ra y đang hỏi gì, thành thật lắc đầu: “Khó đấy.”
Dung Đường lập tức muốn rút lui: “Vậy thôi, ngươi về phòng—”
Túc Hoài Cảnh đã đưa tay vào trong chăn, nhẹ giọng dụ dỗ: “Một canh giờ được không?”
Hơi thở Dung Đường trì trệ, tay nắm lấy chăn: “Hại thân…”
“Không sướng sao?” Túc Hoài Cảnh thấp giọng hỏi, đôi mắt phượng đẹp đẽ chứa đựng nụ cười rạng rỡ, như sao trên trời, lại như tinh quái trong rừng.
Tim Dung Đường loạn nhịp, giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn chấp nhận, tay luồn vào chăn nắm lấy móng vuốt đang bắt đầu nghịch ngợm của Túc Hoài Cảnh, đe dọa: “Nếu ngươi còn làm loạn, thật sự sẽ không có lần sau đâu!”
“Lần trước là ta thiếu kinh nghiệm, quá càn rỡ thô lỗ, lần này chắc chắn sẽ không.” Túc Hoài Cảnh thấp giọng đảm bảo.
Dung Đường nhìn hắn một lát, buông tay, nằm xuống: “Ngươi nhanh lên, ta còn phải ngủ, buồn ngủ quá.”
Túc Hoài Cảnh bị y làm cho dở khóc dở cười, cởi áo bào lên giường, nhẹ nhàng hôn cánh môi Dung Đường một cái, thấp giọng cười: “Được, đa tạ tướng công.”
Dung Đường: “……”
Phiền quá! Phải đưa ngươi tới Đại Lý Tự thôi!
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Mộc: Ta cũng là một phần trong trò chơi của các ngươi sao?