Thịnh Thừa Lệ nhìn hắn, một lúc sau ngẩng đầu nhìn về phía ngoài tường thành nơi mặt trời mới mọc, trầm giọng nói: “Phụ hoàng đối với ta là nhật nguyệt sông núi, ân trọng như núi không thể trái nghịch, Túc đại nhân hãy thận trọng lời nói.”
Bọn họ đi chậm, Thịnh Thừa Lệ lại đi cùng Túc Hoài Cảnh suốt quãng đường, bây giờ ở đây ngoài hai người họ thì không có quan viên hay cung nhân nào khác. Lời nói này của Thịnh Thừa Lệ chẳng phải là lời cảnh báo cũng tuyệt đối không thể là lời nhắc nhở thiện ý.
Túc Hoài Cảnh liếc nhìn gã một cái, rồi thản nhiên chuyển hướng nhìn đi chỗ khác, cảm thấy khá chán ngán.
Muốn dò xét lời mình, lại không thẳng thắn, mơ tưởng nắm lấy “lỗ hổng” trong lời nói để đe dọa hắn…
Nói thế nào nhỉ? Đây là lần đầu tiên Túc Hoài Cảnh biết thế nào là ” gỗ mục không thể điêu khắc”.
Hai người Tam ca và Đường Đường, lại không dạy được gã cách nhìn thời thế, tùy cơ ứng biến.
Túc Hoài Cảnh bình tĩnh đáp lại: “Cổ ngữ có câu, một chữ khác biệt, nghìn chênh vạn lệch. “Thị” và “Sự”* đồng âm đồng nghĩa, nếu nói về hiếu thuận cha mẹ, thực sự có thể dùng chung; nhưng thần là ngôn quan có trách nhiệm ghi chép góp ý, điện hạ thiện lương, hiếu thảo cảm động trời xanh, lời này chỉ hai ta biết thì thật đáng tiếc, thần vốn định sau khi về Ngự Sử Đài sẽ ghi lại để trình lên bệ hạ, tỏ rõ lòng hiếu thảo của điện hạ đối với phụ thân, lễ phép kính trọng thầy, làm gương cho bách quan. Nhưng điện hạ nghĩ đến đâu mà lại mở miệng khuyên thần thận trọng lời nói?”
(Edit: Tui search ra Thị (侍) là hầu hạ.
Sự: ( 事) là nhiệm vụ. Ý của Túc Hoài Cảnh là nếu nói về hầu hạ cha mẹ có thể dùng chung 2 từ này, còn Thịnh Thừa Lệ nói chỉ dùng cho Nhân Thọ đế thôi)
Sắc mặt Thịnh Thừa Lệ khẽ biến, trong ánh mắt nhìn Túc Hoài Cảnh loé lên một vẻ âm trầm.
Túc Hoài Cảnh đối diện với gã, không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng không né tránh, thậm chí toàn thân còn toát lên vẻ thư thái trưởng thành tự nhiên, dường như chỉ đơn thuần tò mò, chờ đợi câu trả lời của gã mà thôi.
Một lúc lâu sau Thịnh Thừa Lệ cười khẽ một tiếng, thở dài nói: “Sớm đã nghe danh Túc đại nhân thông minh hơn người, làm việc nói năng không chê vào đâu được, có tài biện luận thiệt chiến quần nho, hôm nay được gặp, danh bất hư truyền, tại hạ bội phục.”
“舌战群儒” (thiệt chiến quần nho) là một thành ngữ tiếng Hán có nghĩa là “dùng lời lẽ tranh luận với các nho sĩ đông đảo.” Thành ngữ này thường dùng để ca ngợi người có tài biện luận sắc bén, có thể thuyết phục và chiến thắng trong các cuộc tranh luận với nhiều người, đặc biệt là những người học thức uyên bác. Thành ngữ này bắt nguồn từ câu chuyện lịch sử trong thời Tam Quốc, khi Gia Cát Lượng dùng lời lẽ khéo léo để tranh luận và thuyết phục các nho sĩ của Đông Ngô.)
“Điện hạ nói quá lời. “Túc Hoài Cảnh nhìn gã một cái, lễ phép chắp tay, tiếp tục đi về phía trước, hứng thú trò chuyện vốn đã không nhiều giờ càng giảm sút.
Thịnh Thừa Lệ lại không nhanh không chậm theo sau hắn, thân thiết nói chuyện: “Sức khỏe biểu huynh yếu, cuối thu đầu đông hàng năm đều dễ mắc bệnh, phiền Trung thừa đại nhân hao tâm tổn trí chăm sóc.”
Túc Hoài Cảnh lập tức nhíu mày, rồi lại chậm rãi giãn ra, lạnh lùng nói: “Đường Đường là phu quân của ta, ta chăm sóc y là việc đương nhiên, chẳng lẽ gần đây điện hạ không có việc gì phiền lòng nên nhàn hạ bắt đầu quan tâm đ ến việc nhà của người khác hay sao?”
Thịnh Thừa Lệ nói: “Biểu huynh làm sao có thể tính là người khác cơ chứ?”
Túc Hoài Cảnh hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Thịnh Thừa Lệ, sau đó đối diện với gã, đôi mắt ẩn hiện ý cười như có như không, trên gương mặt ngày càng trưởng thành càng thêm nổi bật.
Túc Hoài Cảnh nhìn hắn vài giây, ánh mắt chuyển từ uy áp sắc bén sang một cảm xúc khó diễn tả.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Đôi mắt của điện hạ thật đẹp, chắc hẳn danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Dương Châu năm xưa của Thục phi nương nương không phải là hư danh.
Thịnh Thừa Lệ hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn lệnh bài treo ở thắt lưng của Túc Hoài Cảnh, nói: “Mẫu phi từ nhỏ đã rời bỏ ta, đôi mắt giống bà là may mắn của ta, chỉ tiếc, đầu năm đôi mắt mắc bệnh, ta luôn lo rằng sau này sẽ để lại bệnh tật, làm hỏng hai mắt mẫu phi để lại.”
Túc Hoài Cảnh lặp lại: ” Hai mắt?”
Thịnh Thừa Lệ gật đầu: “Đúng là hai mắt, Trung thừa đại nhân có điều gì nghi ngờ sao?”
Túc Hoài Cảnh nở nụ cười, lắc đầu: “Điện hạ là người có số mệnh may mắn, có phúc tinh soi chiếu, lại được bệ hạ che chở, không bị bệnh tật xâm nhập cũng là điều nên.”
Thịnh Thừa Lệ lại nói: “Ta sống mười bảy năm, đây là lần đầu tiên có người khen ta có phúc tinh soi chiếu, đa tạ Trung thừa đại nhân.”
“Túc Hoài Cảnh: “Điện hạ đừng khiêm tốn.”
Triều thần ngoài việc được triệu tập đến Cần Chính điện để nghi sự thì bình thường không được phép lưu lại trong cung quá lâu, vì vậy Túc Hoài Cảnh nói xong câu này liền không nhanh không chậm đi về phía trước, Thịnh Thừa Lệ theo sau, chậm rãi nói: “Không phải ta khiêm tốn, mà từ khi ta sinh ra đã bị một lời tiên đoán định đoạt số mệnh, khiến phụ hoàng chán ghét; sau lại bị tranh đấu trong hậu cung hãm hại, thời thơ ấu đau khổ; vất vả lớn lên đến mười lăm tuổi, lại liên tiếp gặp tai họa, khiến phụ hoàng không vui đày ra lăng mộ hoàng gia.”
Gã ngừng lại một chút, cười tự giễu: “Cuộc đời ta, có lẽ định sẵn là mỏng manh về tình thân, bị người hãm hại.”
Túc Hoài Cảnh không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ nhíu mày, không muốn nói chuyện với gã nữa, nhưng Thịnh Thừa Lệ cứ theo sau, rõ ràng có ý đồ.
Hắn im lặng hai giây, cuối cùng vẫn nói: ” Vừa rồi bảo ta thận trọng lời nói, giờ lại nói mình mỏng manh về tình thân là sao?”
Đây là câu nói khi quân chứa đựng sự phẫn uất gây tổn hại tới phẩm hạnh, thân là hoàng tử, phàn nàn mình mỏng manh về tình thân thì chẳng phải là nói hoàng đế không công bằng, đối xử tệ bạc với mình hay sao?
Thịnh Thừa Lệ nghe ra ý trong lời hắn, liền hỏi lại: “Túc đại nhân định tố cáo ta trước mặt phụ hoàng sao?”
“Giấy trắng mực đen quý giá, không phải việc lớn của dân sinh thiên hạ, không cần thượng tấu.”
Nói cách khác, ngươi không xứng đáng.
Thịnh Thừa Lệ bị sỉ nhục như vậy, lại không giận, ngược lại cười nói: “Thế thì tốt, phụ hoàng hiện giờ ngày ngày đều đối tọa với Tuệ Miễn đại sư, đàm luận Phật pháp, trò chuyện về đan dược, hẳn là không muốn thấy những việc vụn vặt quấy nhiễu sự thanh tịnh của ông ấy.”
Túc Hoài Cảnh dừng bước, quay đầu liếc Thịnh Thừa Lệ một cái, lâu không nói gì.
Đến khi sắp ra đến cửa cung, Túc Hoài Cảnh và Thịnh Thừa Lệ chia lìa, hắn chắp tay hành lễ: ” Tạ điện hạ nhắc nhở, cũng xin điện hạ về sau thận trọng lời nói việc làm.”
Thịnh Thừa Lệ đáp lễ: “Trung thừa đại nhân dạy bảo, học sinh không dám không nghe. Cũng xin đại nhân chăm sóc tốt biểu huynh, đừng để huynh ấy lo lắng.”
Túc Hoài Cảnh không nói gì thêm, đi đến cổng cung lên xe ngựa, khép mắt nghỉ ngơi, tay không ngừng vuốt v e lệnh bài của Dung Đường tặng.
Phiền phức.
Rất phiền. Hắn không hiểu Thịnh Thừa Lệ làm cách nào, rõ ràng biết Dung Đường không ưa gã, mà cứ ba lần bảy lượt xuất hiện trước mặt họ, tạo cảm giác hiện diện hay sao?
Trong lời nói toàn là sự quan tâm và thân thiết tự cho là đúng, người có tính khí tốt nghe cũng không vui, huống chi Túc Hoài Cảnh vốn không phải người có tính khí tốt.
Hắn ngồi dựa vào trong xe một lúc, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy giấy viết thư, suy ngẫm về ý nghĩa trong lời nói của Thịnh Thừa Lệ.
Không khó để hiểu.
Thứ nhất, thẳng thắn rằng mình đã nghi ngờ Mộc Cảnh Tự; thứ hai, thể hiện mình rất quan tâm đ ến Dung Đường; thứ ba, và cũng là điều quan trọng nhất, gã nói cho Túc Hoài Cảnh biết Nhân Thọ Đế đang luyện đan.
Xưa nay, nhiều đế vương khi cai trị đến cuối đời đều khó tránh khỏi mê tín, rất dễ bị các đạo sĩ hoặc nhà sư giả lừa gạt, tìm kiếm thuật trường sinh bất tử, mong được sống mãi.
Thịnh Tự Viêm vốn là người cực kỳ mê tín, lão đi theo con đường này cũng không lạ, điều duy nhất kỳ lạ là người dẫn dắt lão bắt đầu luyện đan.
Tuệ Miễn, cao tăng nổi tiếng của Đại Ngu, cũng là người chữa khỏi bệnh cho Dung Đường.
Túc Hoài Cảnh hạ ánh mắt, ánh sáng u ám di chuyển trong mắt, khó nói đang nghĩ gì, chỉ là cảm thấy lần tới này của Thịnh Thừa Lệ dường như… mang theo ý định lấy lòng.
–
“Mục tiêu giai đoạn giống nhau thôi.”
Dung Đường nằm trên giường nhỏ, trước mặt có một lò than, trên lò có nồi thuốc đang sôi sùng sục.
Tối nay nhà bếp để vài củ khoai lang trong bếp lò, Túc Hoài Cảnh ngồi bên cạnh bóc vỏ cháy đen cho y, tay dính đầy vết bẩn đen sì, nhưng phần khoai bên trong thì trắng và mềm mịn.
Hắn vừa rửa tay vừa hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
Vừa mới lấy ra từ bếp lò, vẫn còn nóng hổi, Dung Đường cầm thìa bạc múc từng thìa từng thìa ăn, nói mơ hồ: “Vì gã cũng muốn hoàng đế chết.”
Chuyện trong triều và hậu cung liên quan mật thiết với nhau, Thịnh Thừa Lệ vừa có thể tìm cách lật đổ Di Phi, thì việc Huệ Quý Phi chết trong tay gã cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Binh quyền của Hạ nguyên soái vốn đã là mối lo ngại trong lòng đế vương. Khi Huệ Quý Phi mất đi quyền thế, Tam hoàng tử và Lục hoàng tử sẽ bị Nhân Thọ Đế ghét bỏ. Đến lúc đó, dù dụ dỗ hay ngụy tạo, Thịnh Thừa Lệ muốn có được chiếu chỉ với ấn ngọc truyền quốc cũng không phải là điều khó thực hiện.
Do đó, ở một mức độ nào đó, kẻ thù chung của Túc Hoài Cảnh và Thịnh Thừa Lệ lúc này đúng là Nhân Thọ Đế.
Thịnh Thừa Lệ cố ý đến tìm Túc Hoài Cảnh, nhìn bề ngoài có vẻ đầy phòng bị, nhưng thực chất chỗ nào cũng sơ hở. Có cái là vô tình, có cái lại là cố ý để lộ, nhằm chủ động đưa nhược điểm vào tay Túc Hoài Cảnh, gửi tín hiệu thiện chí cho hắn, chỉ tiếc là…
Dung Đường nhỏn một miếng khoai lang, hương vị ngọt ngào hòa tan giữa răng môi, rất thỏa mãn.
Y híp mắt, liếc xéo Túc Hoài Cảnh: “Nhưng ngươi không muốn Thịnh Tự Viêm chết phải không?”
Túc Hoài Cảnh hơi ngừng lại, rồi ngay lập tức cười dịu dàng, như một công tử thế gian thanh nhã, nhưng trong lời nói lại không che giấu ác ý: “Đường Đường hiểu ta thật đấy.”
Dung Đường hừ một tiếng, lại xúc thêm một thìa ăn.
“Để lão chết thì quá nhân từ rồi, ta vốn không phải kẻ lương thiện, đương nhiên cũng không thể làm chuyện rộng lượng như vậy.” Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng nói.
Giết người là rộng lượng và lương thiện, Dung Đường nghĩ người này cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của kẻ phản diện. Y thuận miệng đáp một tiếng, không bình luận gì thêm, nhưng Túc Hoài Cảnh lại ghé sát lại, mặt kề mặt cười nhìn y, như nũng nịu hỏi: “Đường Đường có thấy ta độc ác không?”
Trên người hắn có một mùi hương nhè nhẹ, như hương mai trúc, cũng như mùi mực, hoặc có thể là hương trầm trong thư phòng và xe ngựa hàng ngày, mỗi loại đều là hương của quân tử, có tác dụng an thần tĩnh tâm. Nhưng Dung Đường ngửi thấy mùi hương thoang thoảng này, lại nhìn thấy hàng mi của người này gần như chớp ngay trước mặt mình, trong lòng khẽ động, không kiểm soát được mà đưa tay, vòng tay qua cổ Túc Hoài Cảnh, mạnh mẽ kéo hắn đến gần mình, ngẩng đầu trao cho hắn một nụ hôn.
Tiếng gió thổi qua đình viện, lá thu bị cuốn đi bay toán loạn, hô hấp đan xen ở giữa mũi, Dung Đường hôn hắn rất lâu, nồi thuốc trên lò than sôi sùng sục đến mức sắp bật nắp.
Nhiệt độ liên tục tăng lên, trước khi kiệt sức, Dung Đường buông hắn ra thở hổn hển, yếu ớt nhưng nghiêm túc: “Báo thù cho cha mẹ là bổn phận của người làm con, sao có thể gọi là độc ác?”
Ánh mắt Túc Hoài Cảnh lóe lên, trong lòng đ ộng tình, sắp tiếp tục hôn thì thấy người dưới mình cười khẽ, má lúm đồng tiền hơi lõm, giọng điệu dung túng mà dịu dàng: “Hơn nữa, dù có độc ác cũng không sao, trong nhà có một người tốt là đủ rồi.”
Y nói: “Ta sẽ chuộc tội cho ngươi, gánh lấy tội lỗi của ngươi.”
Dung Đường dùng giọng điệu bình thản nhất nói ra những lời tình cảm nhất, Túc Hoài Cảnh từ trên cao ngây ngốc nhìn y hồi lâu, mãi mới lấy lại được thần trí.
Thân thể trong nháy mắt bị linh hồn chưởng quản, không kiểm soát được mà muốn hành động theo bản năng, Túc Hoài Cảnh lại một lần nữa áp sát, Dung Đường khoác tay lên cổ yếu ớt của hắn, thực ra không có tác dụng đe dọa gì.
Y chỉ cần nằm ở đó, Túc Hoài Cảnh liền cam nguyện làm thiêu thân lao đầu vào lửa.
Gió bắc dần nổi lên, trời tối dần, trong thư phòng đèn lửa mờ ảo, hương thuốc tỏa ra từ lò than, Túc Hoài Cảnh hôn đến đ ộng tình, tay luồn vào vạt áo Dung Đường, nhớ ra gì đó, động tác hơi ngừng lại, muốn lùi ra để Đường Đường uống thuốc rồi tiếp tục.
Nhưng Dung Đường chớp mắt, dùng lực ở cánh tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Không uống thuốc được không?”
Túc Hoài Cảnh gần như nhíu mày ngay lập tức, mọi thứ khác hắn đều có thể đồng ý với Đường Đường, duy chỉ có chuyện không yêu thương bản thân là hắn không thể làm ngơ.
“Đường Đường……”
“Nhưng ta cũng muốn thoải mái.” Giọng Dung Đường mềm mại, rất ngọt ngào lại dụ dỗ không bờ bến: “Hoài Cảnh, để ta buông thả một lần, được không?”
Trăng thu treo cao trên trời, thánh nhân rơi xuống phàm trần, mời hắn trầm luân.