Dung Đường và Túc Hoài Cảnh ở trong tòa nhà ngõ Vĩnh An lại đợi chừng mười ngày. Thẳng đến mùng năm tháng năm tiết Đoan Ngọ, hai nhà Ninh Tuyên Vương phủ muốn cùng tới phủ trưởng công chúa ăn tết như thường lệ. Dung Đường thân là trưởng tử cũng là cháu ruột, không có cách từ chối, hai người mới thu dọn chuẩn bị ra ngoài.
Bọn họ không ai nhắc tới chuyện nhốt Dung Đường lại, rất ăn ý ngầm thừa nhận cơn ngất bất thình lình ở Phù Viên đã qua.
Dung Đường không nói tại sao mình lại đột nhiên kích động đến ngất xỉu, Túc Hoài Cảnh cũng không hỏi y.
Hai người trước sau ở nhà Đường Cảnh gần một tháng, ngoại trừ Kha Hồng Tuyết và Lư Gia Hi thỉnh thoảng sẽ tới bái phỏng, thuận tiện lại lôi kéo Mộc Cảnh Tự cùng nhau tới ăn chực bữa cơm, cơ hồ không có người khác sẽ đi ngang qua gian tiểu viện này. Dung Đường vui sướng khôn xiết, đêm đêm tinh thần phấn chấn không ngủ được, kéo Túc Hoài Cảnh ra khỏi giường cùng ngắm ánh trăng.
Cuộc sống như sâu gạo này trôi qua quá thoải mái, thế cho nên lúc ngồi xe ngựa rời khỏi ngõ Vĩnh An, y lặng lẽ thở dài.
Hạt sen tươi được bày bán ở chợ, buổi sáng Túc Hoài Cảnh bảo Song Thọ lên phố mua một ít về đặt ở trong xe ngựa. Hắn cẩn thận bóc vỏ và nhân sen ra từng chút một, đưa cho Dung Đường một đ ĩa hạt sen thơm ngát, hương thơm của lá sen tràn ngập trong xe.
Túc Hoài Cảnh cười nhìn y: ” Sao lại thở dài như thế?”
Dung Đường cầm một nắm hạt sen, ném từng hạt vào miệng nói, uể oải nói: “Chỉ là cảm giác không còn thời gian thanh nhàn nữa.”
Túc Hoài Cảnh ngước mắt lên: ” Sao Đường Đường lại nói như vậy?”
Dung Đường ra vẻ thần bí lắc đầu: “Ngươi không hiểu.”
Túc Hoài Cảnh: “…?”
Hắn buồn cười nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ vừa phiền muộn vừa thần bí của bồ tát nhỏ nhà mình, cười hỏi: “Vậy Đường Đường muốn cuộc sống thanh nhàn như thế nào?”
Dung Đường chỉ tay về phía sau, tự nhiên nói: “Cũng giống mấy ngày nay, ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, ăn ngon, chơi vui, không có việc gì làm là lại ra ngoài dạo phố.”
Y nói: ” Thật ra ta không muốn quay về vương phủ lắm đâu.”
Tuy Ninh Tuyên Vương phủ lớn, viện bên kia của y cũng có thể xưng là yên tĩnh an bình, dáng vẻ như thế ngoại đào nguyên, nhưng luôn cảm giác bị trói ở dưới lớp gạch ngói bốn phía, vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chỉ thấy lẩn quẩn quanh màu sắc u ám, lục đục với nhau, bè lũ xu nịnh. Quan trường Đại Ngu này, ngoài mặt thì sóng yên biển lặng nhưng trong lòng toàn là dơ bẩn, Dung Đường ngẫm lại là cảm thấy phiền chán.
Y không vui nhíu mày, hơi có vẻ phiền não ném toàn bộ hạt sen vào trong miệng, nhai máy móc rồi nhắm mắt lại.
Túc Hoài Cảnh thả hạt sen, dùng khăn tay thấm nước lau đầu ngón tay, sau đó nắm lấy tay Dung Đường xoa xoa, nói bằng giọng êm dịu: “Đừng phiền lòng.”
Y còn có nửa câu sau: Mặc kệ là cái gì, ta đều có thể giải quyết cho ngươi.
Ngón tay chạm nhẹ vào mạch đập, Túc Hoài Cảnh cảm thấy huyết mạch nhỏ bé dưới cổ tay nhảy lên kia lại im lặng.
Dung Đường dựa vào thùng xe ngủ, tiếng rao bán vang vọng trên phố dài, ngày hè nắng gắt như lửa, bên trong xe hạt sen thơm ngát, ấm áp đong đầy cảm xúc.
Túc Hoài Cảnh nắm tay Dung Đường, đi qua đường phố phồn hoa nhất của Ngu Kinh cùng y, thẳng đến khi xe ngựa dừng ở trước cửa phủ trưởng công chúa.
Túc Hoài Cảnh lay lay Dung Đường, nhẹ giọng đánh thức y: “Đến rồi Đường Đường.”
Lông mi Dung Đường run lên, sau đó mơ hồ mở mắt ra, nửa tỉnh nửa mê nhìn Túc Hoài Cảnh, hồi lâu không nói gì.
Túc Hoài Cảnh bất giác nhớ tới sáng sớm sau cơn mưa to đêm hôm đó. Hắn nở nụ cười, hỏi: “Lần này còn ngất không?”
Dung Đường hoàn hồn lắc đầu, Túc Hoài Cảnh lại lấy hai miếng ô mai từ trong mật thất để y ngậm lấy nâng cao tinh thần, lúc này mới xuống xe đi vào trong phủ trưởng công chúa.
Phủ trưởng công chúa tọa lạc trên đường Tuyên Võ, tất cả phủ đệ trên đường đều là phủ đệ của hoàng thân quốc thích hoặc là nguyên lão có công với Đại Ngu. Kim Ngô Vệ tuần tra cũng rất nghiêm túc, cơ hồ cách mỗi một khắc đồng hồ sẽ có tiểu đội đi qua.
Lần trước lúc về đây trong đầu Dung Đường đều nghĩ làm thế nào mới có thể khiến cho Đoan Ý trưởng công chúa tiếp nhận sự thật y muốn cưới một nam thê, không có sức lực nhìn tiểu vệ đội trên đường. Lúc này xuống xe, người vừa mới ngủ một giấc còn mơ hồ, có Túc Hoài Cảnh ở bên cạnh, trong lòng Dung Đường không còn cảm cảm giác căng thẳng, y đứng tại chỗ lấy lại bình tĩnh, sau đó theo mắt nhìn xung quanh. Thoáng nhìn mặt ai đó y sửng sốt một hai giây, sau đó bất giác mở to hai mắt.
Y muốn quay đầu nhìn Túc Hoài Cảnh nhưng làm như vậy quá mức rõ ràng, bèn kìm nén sự thôi thúc đó. Thẳng đến tiểu đội trưởng tuần tra trên đường Tuyên Võ nhìn thấy y cũng ngẩn ra, lập tức nói gì đó với đội phó rồi sải bước chạy tới, đứng lại trước mặt y, ” n nhân!”
Trong lòng Dung Đường âm thầm đỡ trán, còn chưa kịp lên tiếng trả lời. Song Phúc nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Phi Dực thì trợn to mắt, không nói lời nào che ở trước mặt Dung Đường, gắt gao nhìn chằm chằm cây thương dài trên tay hắn.
Thẩm Phi Dực sửng sốt, chợt nhận ra mình đang làm gì nên lui về phía sau nửa bước. Lúc này Song Phúc mới hừ một tiếng, nhường nửa bước sang bên cạnh, nhưng hơn nửa cơ thể vẫn chắn ở trước mặt Dung Đường.
Túc Hoài Cảnh hỏi đúng lúc, “Vị đội trưởng này biết phu quân nhà ta sao?”
Bên tai Dung Đường đỏ bừng, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn ở ngõ Vĩnh An. Thỉnh thoảng Túc Hoài Cảnh sẽ gọi đùa Dung Đường là “Phu quân”,”Tướng công” này nọ, chính y không quen cũng bị ép cho quen nhưng ở trước mặt Thẩm Phi Dực…
Dung Đường rất muốn hỏi nhân vật phản diện: Ngươi thật sự không sợ cấp dưới coi thường mình sao?
Hơn nữa cái gì gọi là hắn có biết ta không? Hắn có nhận ra ngươi hay không chẳng lẽ ngươi không biết sao?!
Dung Đường cảm thấy cổ hơi đau, vẻ mặt không mấy thiện cảm liếc nhìn Túc Hoài Cảnh một cái rồi nghe Thẩm Phi Dực nói: “Bái kiến vị công tử này, tại hạ Trần Phi, trước kia bị thương nặng nhưng đáng xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch không thể trị liệu. là tướng công nhà ngài đi ngang qua nhìn thấy nên mời đại phu cho ta, lúc này mới nhặt được về một cái mạng, ân cứu mạng, tại hạ vô cùng cảm kích!”
Dung Đường: “……”
Diễn.
Hai chủ tớ các ngươi biết diễn trước mặt ta lắm.
Hệ thống xuất hiện xì một tiếng, nói: [Ký chủ à, cậu phải quen dần đi.]
Dung Đường nói: “Ta đã quen rồi, xem diễn không tốn tiền cũng hay lắm đấy.”
Chỉ là y cảm thấy rất xấu hổ!!! Làm cái gì mà phải kêu “Phu quân” với “Tướng công nhà ngài” chứ! Các ngươi diễn thì diễn, đừng có mà kéo ta vào!
Dung Đường oán thầm một trận, chửi bậy nửa ngày, Túc Hoài Cảnh đảo mắt, trong ánh mắt chứa vài phần nghi vấn và ý vị cần chứng thực. Dung Đường nghiêm túc, không khỏi thở dài, đối diện tầm mắt hai người lòng mang ý xấu nói: “Đúng, chính là hắn, lúc trước ta nói ta muốn mời đại phu giúp hắn, hắn còn vạch một đường trên cổ ta.”
Cả người Thẩm Phi Dực cứng ngắc, trong ánh mắt toát ra vài phần bối rối mất khống chế nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.
Thần sắc Túc Hoài Cảnh thoáng cái lạnh xuống, ngay cả Dung Đường cũng không nhìn ra hắn diễn hay là thật. Hắn nghiêm túc nhìn Thẩm Phi Dực, lạnh lùng nói: “Mắt của Trần đại nhân hình như không có tác dụng lắm nhỉ, người tốt người xấu, tâm thiện tâm xấu, ngươi cũng không phân biệt được sao?”
Thẩm Phi Dực im lặng nuốt một ngụm nước miếng, đầu gối có xúc động tất muốn quỳ xuống, mở miệng xin lỗi Dung Đường: “Là tại hạ có mắt không tròng, không biết lòng người tốt, xuyên tạc ý tứ của tiểu công tử, công tử muốn đánh muốn phạt, ta tất nghe theo.”
Dung Đường ngẩn người, trực giác nhận ra hai người này hình như không diễn. Trông Túc Hoài Cảnh như muốn trút giận cho y, Dung Đường liếc mắt Túc Hoài Cảnh một cái, đối phương cụp mắt không nói một lời, hoàn toàn là dáng vẻ “Đường Đường muốn phạt thế nào thì phạt thế đó”, mà Thẩm Phi Dực cũng cúi đầu không hề có ý phản kháng.
Dung Đường: “……”
Hai người bị cái quái gì vậy?
Y cảm thấy hơi mình để hơn một năm đều thở dài hết vào ngày hôm nay, mới vừa tự tại hơn nửa tháng, bây giờ lại tới phần kiếp nạn rồi.
Câu nói của hắn lúc trên xe ngựa không sai, chỉ là Dung Đường trăm triệu lần không ngờ tới còn chưa vào phủ trưởng công chúa đã cho y một khúc nhạc đệm như thế này.
Dung Đường có hơi mệt, lại thở dài trong lòng, sau đó nâng khí thế lên, vênh váo hung hăng hừ một tiếng, nói: “Bản thế tử không thèm so đo với ngươi.”
Thẩm Phi Dực kinh ngạc ngước mắt nhìn y, Túc Hoài Cảnh cũng sửng số cụp mắt nhìn y.
Dung Đường nhìn hai người, giả vờ như đang diễn kịch nói: “Bản thế tử không tới đó vì ngươi, nếu không phải đứa bé kia quỳ trên đường khóc đến đáng thương, thì ta sẽ chẳng tiến về phía ngươi một bước, đương nhiên cũng mặc kệ ngươi sống hay chết, còn vớt được mạng hay không.”
Thẩm Phi Dực như là bị y hù dọa, không hề nghi ngờ nhìn thẳng Dung Đường. Sau khi Túc Hoài Cảnh thấy rõ biểu cảm của Dung Đường thì không khỏi mỉm cười, tiến lên cầm lấy đôi bàn tay phía sau đang siết chặt vì căng thẳng hoặc phô trương thanh thế của y. Tiếp theo tách ngón tay y ra từng chút một, nhét lòng bàn tay của mình vào.
Dung Đường cảm nhận được hắn tác quái ở phía sau, nhưng lại không thể phân chia sức lực tinh thần đi trừng hắn, bèn tiếp tục nói với Thẩm Phi Dực: “Ngươi ngu xuẩn ngu dốt hay là lỗ m ãng qua loa thì cũng chẳng liên quan gì tới ta, bản thế tử tốt bụng không so đo chuyện ngươi sai hay tổn thương ta. Hôm nay ngươi trực trên đường Tuyên Võ, nhưng nếu ngày nào đó không có mắt va chạm quý nhân, xem ngươi có bao nhiêu cái đầu để mất!”
Túc Hoài Cảnh nghe lời này của y thì không giấu được ý cười, âm thầm liếc nhìn Thẩm Phi Dực,người sau lập tức hiểu ý, chắp tay nhiều lần nói cám ơn. Sau đó hỏi địa chỉ nhà bọn họ ở ngõ Vĩnh An, nói rõ được nghỉ sẽ tới cảm ơn mới xoay người chạy chậm trở về đội ngũ.
Lòng bàn tay của Dung Đường gần như đẫm mồ hôi, lại được Túc Hoài Cảnh lau đi hết. Một người sạch sẽ như thế, mà ngón tay nhờn mồ hôi của y cũng không quan tâm.
Dung Đường âm thầm xem xét biểu cảm của hắn, muốn rút tay về tự lau. Túc Hoài Cảnh không chịu buông ta, cố chấp ôm lòng bàn tay y trong lòng bàn tay hắn, giả vờ là Dung Đường nhất định muốn nắm chặt lấy hắn.
Sau đó cười nói: “Tâm địa Đường Đường quá thiện lương rồi.”
Dung Đường: “…?”
Ta vừa diễn xong một nhân vật phản diện lót đường ăn chơi trác táng đó!
Y kiên quyết không thừa nhận, rất là chính nghĩa nói: “Ta lười so đo với, hắn không xứng!”
“Ừ, hắn không xứng. “Túc Hoài Cảnh thuận theo lời y đáp lại, rồi cười hỏi:” Nhưng sao Đường Đường ca ca còn nhắc nhở hắn thế?”
Dung Đường cứng cổ: ” Ta nào có nhắc nhở đâu?”
Túc Hoài Cảnh nhìn dáng vẻ giấu đầu hở đuôi của y, dung túng nói: “Ừ, không có thì không có.”
Rõ ràng là không tin!
Dung Đường ngước mắt nhìn hắn, Túc Hoài Cảnh bất động nhìn con đường trước mặt, thong dong dẫn Dung Đường đi về phía phòng khách phủ trưởng công chúa.
Dung Đường trầm mặc một lúc, vẫn cảm thấy lúc nãy mình diễn rất đạt, y nhẹ nhàng nhéo Túc Hoài Cảnh, nghiêm túc lặp lại: ” Ta không có.”
Túc Hoài Cảnh thiếu chút nữa không nhịn được cười, cũng nghiêm túc gật đầu với y: “Ừ, là không có.”
Lúc này Dung Đường mới cảm thấy khá hơn một chút, trên mặt nở nụ cười, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
Nhưng Túc Hoài Cảnh cảm thấy con người này rất kỳ lạ, một hồi cảm thấy Bồ tát nhỏ nhà mình muốn dỗ mình, một hồi nhìn thấy bím tóc nhỏ vểnh lên của y lại không kìm được muốn túm lấy.
Hắn tiến đến bên tai Dung Đường, thấp giọng nói: “Nhưng Đường Đường… Vừa nghe ngươi nói làm ta rất muốn ăn hồng, có loại quả hồng ngốc như này không?”
(Ăn hồng ở đây chắc là nói tới đôi tai đỏ của Dung Đường, hoặc là muốn bắt nạt hồng mềm =))) raw: 笨柿子, ai hiểu hộ tui nha)
Dung Đường: “…?”
Dung tiểu thế tử: “?!”
Đến mức đó sao! Chẳng phải bình thường ta cũng chẳng gọi mình như thế sao?!
Dung Đường dùng sức, thở phì phò hất tay Túc Hoài Cảnh ra, bên tai đỏ bừng sải bước về phía trước!
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc này Đường Đường hoàn toàn không nghĩ tới, “Quả hồng” còn có thể có cách ăn khác.