Việt Cơ

Chương 108: Thẹn Thùng Trong Khoảng Khắc Ấy



Vệ Lạc chớp mắt, vẻ chờ mong khao khát nhìn công tử Kính Lăng.

Công tử Kính Lăng chậm rãi dựa ra sau, như cười như không nói: “Nếu gặp hiền sĩ nhã khách?”

Vệ Lạc cật lực gật đầu, giọng lanh lảnh: “Đúng vậy, đúng vậy. Ngày tốt thế này, xu@n tình thế này, kẻ thải phong(1) chẳng đến lúc này thì còn đến lúc nào nữa?”

Nàng nói tới đây, mắt hạnh liên tục chớp chớp mấy lần, sóng mắt lãnh đạm bình tĩnh kia chẳng khác nào một hồ nước xuân sinh động, không ngừng dập dờn lấp lánh.

Công tử Kính Lăng chậm rãi đứng dậy, xoay người xuống tháp.

Đi được hai bước, hắn hơi nghiêng đầu, thấy Vệ Lạc vẫn tha thiết nhìn mình, khoé miệng hơi nhếch, lạnh nhạt nói: “Được.”

Dứt lời, hắn quay đầu, nhanh chân rời đi.

Mắt hạnh của Vệ Lạc lập tức híp thành một đường, nếu không phải trước mặt công tử Kính Lăng nàng không dám làm càn quá mức, lúc này đã reo hò thành tiếng.

Công tử Kính Lăng quả nhiên y lời Vệ Lạc, đội đấu lạp, mà Vệ Lạc và chúng kiếm khách thì vẫn giữ vẻ ngoài bình thường.

Công tử Kính Lăng muốn xuất hành, những hạ thần nghe nói có thích khách sắp đến nhao nhao khuyên can, mãi đến khi hắn chịu nói thật mới thôi. Lại một lần nữa, công tử Kính Lăng lệnh sử quan viết lại lời của Vệ Lạc về “bề tôi quân tử, kẻ dưới tiểu nhân” lên thẻ tre.

Hai người mang theo tám kiếm khách trẻ tuấn lãng cũng mặc thâm y ra ngoài. Xe ngựa cũng đổi thành loại bình thường nhất đơn giản nhất.

Vừa ra cửa phủ, xe mới đi chưa tới hai trăm thước liền dừng lại. Phía trước bọn họ, một toán nam nữ tay nắm tay chặn ngang giữa đường, khiến toàn bộ xe ngựa đều không tiến lên được.

Những người thiếu niên vui vẻ reo hò, người nào đi khuyên họ cũng không thả tay. Chúng quý nhân trên xe chẳng còn cách nào khác mà nhìn bọn họ, chờ bọn họ chơi chán thì thôi.

Ngày hôm nay vốn là ngày lễ của những người trẻ tuổi mà.

Xe ngựa không di chuyển.

Công tử Kính Lăng trái lại rất kiên nhẫn, hắn cầm lấy một quyển thẻ tre trên kỷ, thản nhiên ngồi xem.

Còn Vệ Lạc thì nhịn chẳng nổi, mông nàng không ngừng nhấp nhổm trên tháp, trong cặp mắt to đang nhìn ra bên ngoài tràn đầy vẻ gấp gáp.

Rốt cục, nàng không nhịn được, quay đầu chắp tay với công tử Kính Lăng, vẻ mặt nghiêm túc: “Công tử, xe này vừa tròng trành khó chịu, lại đi rất chậm. Sao không dạo bước tản bộ, giục ngựa tiến lên?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: Xem mắt

Công tử Kính Lăng từ từ gấp thẻ tre lại.

Hắn hơi nghiêng đầu, để mặc tóc đen chỉ được vấn bằng thúc phát làm từ ngọc buông lơi trên bờ vai. Vệ Lạc nhìn động tác trong vô thức của hắn, âm thầm nghĩ: Sự tuấn tú của công tử quả thật, quả thật là có một không hai mà. Người đàn ông như vậy, kiếp trước mình cũng chưa từng gặp qua, chưa từng nghe qua. Ực, may mắn gặp gỡ mỹ nam như thế, tim mình thỉnh thoảng thót vài cái, tâm loạn mặt đỏ mấy lần, thật ra cũng dễ hiểu.

Sở dĩ nàng nghĩ như vậy, là bởi vì giờ khắc này, trái tim nàng lại bắt đầu điên cuồng đập loạn. Tiết tấu kia làm Vệ Lạc đang một mực đoan chính cũng có hơi khinh bỉ bản thân.

Công tử Kính Lăng lẳng lặng liếc hai mắt Vệ Lạc, nhàn nhạt trả lời: “Được.”

Vệ Lạc mừng rỡ.

Nàng nhảy cẫng lên như thỏ, đưa tay nhặt nón trúc bên cạnh, sau đó, khi công tử Kính Lăng còn đang ngẩn người, tay phải nàng giơ lên, liền đội nón trúc lên đầu hắn.

Sau đó Vệ Lạc hất màn xe, thả người nhảy xuống. Lúc công tử Kính Lăng xuống xe ngựa thì vừa vặn nghe thấy nàng lệnh ngự phu đánh xe quay về.

Vệ Lạc lưu loát hoàn tất mọi việc bản thân cho rằng nên làm, khom lưng nhảy tót tới cạnh công tử Kính Lăng. Nàng xoay đầu, liếc thấy ánh mắt công tử Kính Lăng kỳ quái nhìn mình đăm đăm, thì nháy mắt hỏi: “Công tử?”

Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn vì hoạt động mạnh mà đỏ bừng lên. Gần như đột nhiên, hắn phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nhợt nhạt của nàng ngày càng trong trắng lộ hồng, rực rỡ lóa mắt, diễm quang bức người!

Được thứ diễm quang ấy chiếu rọi, khuôn mặt vốn chỉ có hai phần nữ tính của nàng đã thành năm phần! Nghiễm nhiên là một mỹ nhân. Hắn không hề nháy mắt nhìn Vệ Lạc chăm chú, từ từ đưa tay ra, cầm lấy tay nhỏ bé của nàng.

Trong nháy mắt bàn tay nhỏ nằm gọn trong bàn tay lớn của hắn đó, Vệ Lạc run lên mấy lần.

Sau khi công tử Kính Lăng nắm trọn tay nàng trong lòng bàn tay, lần thứ hai liếc nàng một cái, xoay người quay đầu lại: “Đi thôi.”

Hắn không buông tay nàng ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 70

Vệ Lạc ngơ ngác cúi đầu, nhìn về phía hai bàn tay đang nắm vào nhau.

Hắn cầm không lỏng cũng chẳng chặt, khiến nàng không thể dễ dàng vùng ra, nhưng cũng không khó chịu.

Nhiệt độ ấm áp của hắn, nhịp đập nơi lòng bàn tay hắn, từ chỗ da thịt tiếp xúc lan ra, lan ra. Dưới cảm xúc đang lan rộng ra ấy, Vệ Lạc phảng phất nghe được nhịp tim mạnh mẽ vững chắc của hắn. Hương nam tính quen thuộc lại một lần nữa miên man kéo đến, từng tia từng tia thấm vào trái tim nàng, cào nhè nhẹ.

Tức thì, khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc ửng hồng, cúi đầu xuống.

Lúc này, tay công tử Kính Lăng hơi kéo một cái, khiến Vệ Lạc thân bất do kỷ lại tới gần hắn mấy phần. Trong nháy mắt thân thể tiếp xúc, Vệ Lạc run lên.

Đầu nàng cúi càng thấp, một vệt mây hồng sớm đã theo khuôn mặt nàng lan đến vành tai.

Vệ Lạc lúc này vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nàng thậm chí chẳng dám ngẩng đầu nhìn công tử Kính Lăng.

Công tử Kính Lăng hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nàng, bất tri bất giác khóe môi hắn hơi cong.

Bấy giờ, Vệ Lạc vẫn cúi đầu, cảm giác hắn quá mức yên tĩnh, không khỏi lặng lẽ giương mắt, từ dưới hàng mi thật dài chấp chới liếc hắn!

Một cái cúi đầu rất thuỳ mị kia, tựa một đóa hoa sen e thẹn!

Vệ Lạc chẳng hề biết, nàng ngượng ngùng ngước mắt, liếc mắt, ánh mắt vừa hờn vừa vui, vẻ mặt như cự tuyệt lại như nghênh đón, quả thực là một nét biểu cảm thiếu nữ tuyệt mỹ.

Phút chốc, bàn tay công tử Kính Lăng đang cầm tay nhỏ của nàng bỗng siết chặt, siết thật chặt!

Hắn dùng sức quá lớn làm Vệ Lạc phát đau, khiến nàng khẽ nhíu mày.

Nhưng khi nàng lên án trừng mắt về phía công tử Kính Lăng thì gặp phải ánh nhìn của hắn, liền nhanh chóng quay đầu đi.

Sau đó, công tử Kính Lăng hít một hơi thật dài, chậm rãi, chậm rãi buông tay nàng ra.

Công tử Kính Lăng nhanh chân đi về phía trước, đợi đến khi Vệ Lạc đuổi đến thì mặt hắn đã trở lại vô cảm, thậm chí cũng không quay đầu nhìn Vệ Lạc lấy một lần.

Trong thành Tân Điền không phải là nơi náo nhiệt nhất.

Ngày lễ này, nơi náo nhiệt nhất là sơn thuỷ trong lành ngoài thành.

Nhưng cho dù là như thế, trong thành vẫn khắp nơi tấp nập. Trong ngày lễ thanh niên làm gì tuỳ thích này, cũng không ít lão niên trung niên, không ít trẻ con ra ngoài tham gia náo nhiệt. Như hiện tại, tiếng vui cười đầy đường đa số là đến từ bọn trẻ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 234: C234: Chương 234

Do có quá nhiều người nên nhóm kiếm khách vẫn dắt ngựa mà đi.

Chỉ chốc lát, đoàn người đã tới bờ sông thành Đông.

Trên bờ sông, nơi bãi cỏ xanh ngắt, có tới hơn trăm thiếu niên nam nữ đang nô đùa tranh cãi. Trong náo nức, sẽ có một đôi nam nữ ôm nhau, sau đó dắt tay đi vào bụi lau sậy phía trước dòng sông.

Giữa cảnh “xuân” phơi phới, một tiếng ca thanh điệu giản đơn tiết tấu mộc mạc cất cao,

“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi.

Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.

Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục

Du tai! Du tai! Triển chuyển phản trắc.

Sâm si hạnh thái, tả hữu thái chi

Yểu điệu thục nữ, cầm sắt hữu chi.

Sâm si hạnh thái, tả hữu mạo chi

Yểu điệu thục nữ, chung cổ lạc chi.”

<Quan thư – Khuyết danh>

“Chim thư cưu họa tiếng

Hót trên cồn bãi sông

Như cô gái dịu hiền

Sánh đẹp đôi quân tử

Rau hạnh mọc lô nhô

Ven theo dòng phải trái

Người con gái dịu hiền

Thức ngủ ta mơ mãi

Mơ nàng chưa được gặp

Thức ngủ đều nhớ mong

Ôi! Nỗi nhớ triền miên

Cứ bâng khuâng trằn trọc.

Rau hạnh mọc lô nhô

Trái phải trông nàng hái

Người con gái dịu hiền

Ta ước duyên cầm sắt.

Rau hạnh mọc lô nhô

Trái phải gom từng cọng

Người con gái dịu hiền

Xin chào vui chuông trống.”

<Hoàng Nguyên Chương dịch>

Trong tiếng ca vang cao, một thanh niên mặt mũi thanh tú mặc thâm y từ phía sau đám người Vệ Lạc đi tới. Chàng trai vừa gật gù đắc ý ca xướng, vừa bước về hướng bờ sông, đến phía một thiếu nữ khuôn mặt tú lệ dịu dàng đang chạy nhảy trên bãi cỏ. Tiếng ca của thanh niên này rất vang dội, lúc này, thiếu nữ kia theo tiếng ca ngoảnh lại, vừa nhìn thấy chàng ta, tròng mắt thiếu nữ lóe lên một tia mừng rỡ, còn thêm một tia chờ mong khó mà hình dung.

Nàng ta xem chừng không sôi nổi như những thiếu nữ khác, chỉ ngừng chạy, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lẳng lặng nhìn thanh niên đang đi đến chỗ nàng, chờ chàng ta tới gần.

– ——————o——————

(1)thải phong: sưu tầm dân ca


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.