Việt Cơ

Chương 11: Thành Ngật



Sau một thời gian, món thập cẩm bên trong nồi cuối cùng cũng chín. Nghe mùi phát ra mang theo hương vị của lá rau đã chín, dạ dày Vệ Lạc sôi lên ầm ĩ. Đáng thương cho nàng, liên tục vài ngày ăn đậu nành, ngửi thấy mùi thức ăn cho heo này cũng thấy hương thơm lan toả, ngon lành vô cùng.

Món thập cẩm này có rất nhiều, mỗi suất đều tràn đầy, mỗi người nhóm tạp công đều có thể ăn thoả thích. Sau khi Vệ Lạc ăn liên tiếp tám bát, rốt cuộc ăn no đến nấc cục.

Cùng nhóm tạp công dọn dẹp xong bát nồi, xử lí tốt đống lửa, Vệ Lạc theo sau Thập Thất chui vào trong một doanh trướng. Doanh trướng này rất lớn, bên trong chen chúc nhiều người đang ngủ. Vệ Lạc vừa đi vào, một loạt mùi hôi chân, mùi thân thể và mùi mồ hôi xộc đầy xoang mũi nàng.

Mùi hôi này nồng nặc, khiến dạ dày Vệ Lạc cuộn lên, thiếu chút nữa đã nôn sạch sẽ bữa tối vừa ăn xong. một khắc nàng cũng không muốn ở lại, bèn nín thở vội vàng chạy ra.

Thập Thất thấy bộ dạng của nàng, lắc lắc đầu, hắn lấy từ trong một bên góc sáng của doanh trại ra mấy tấm vải bố, đi ra ngoài trướng ném cho Vệ Lạc, nói: “Đống lửa vừa mới tắt, lấy tro củi tán ra, lại trải cái này lên chỗ đó mà ngủ. Tối nay không mưa, ngủ ngoài cũng hơn là ở trong doanh trại.”

Vệ Lạc đón lấy vải bố, nàng cảm kích nhìn Thập Thất, hơi cúi người, đáp: “Cám ơn Thập Thất đại ca.”

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời đã qua ngọn cây, ánh nắng chói lọi chiếu lên hai mắt đau nhức, rốt cụộc ngủ không được Vệ Lạc mới chịu tỉnh lại.

Khi nàng tỉnh, phát hiện trong doanh trướng hãy còn rất im lặng, đã trễ thế này mà đoàn người lại chưa rời giường.

Ăn no nê lại được ngủ đủ, Vệ Lạc cảm thấy có tinh thần cực kỳ. Nàng bò ra khỏi vải bố, cẩn thận cuốn lại tấm vải đã trải dưới đất và tấm dùng làm chăn, sau đó nín thở quay lại doanh trướng.

Sau khi xong xuôi, Vệ Lạc cảm thấy trên mặt bóng nhẫy dầu, bèn theo trí nhớ tối qua tìm đến chỗ có nước suối.

Tham Khảo Thêm:  Chương 54: Ngàn dặm cố nhân ngàn dặm nguyệt (4)

Nước suối trong suốt, khắp nơi đều yên ắng. Vệ Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy không có ai chú ý, bèn chui vào trong rừng cây tìm mấy thứ khoáng vật và thực vật cần cho dịch dung chuẩn bị cho tốt, cũng nhanh tay nhanh chân lau lại mặt sạch sẽ, hoá trang lại một lần nữa.

Kỳ thật, sau khi dịch dung như vậy, không rửa mặt cũng không sao cả. Chẳng qua tính nết nàng khó sửa, thế nào cũng thấy không rửa mặt thì mặt lại bẩn thỉu rất khó chịu.

Tính Vệ Lạc cẩn thận, một bên rửa một bên âm thầm trách mình: chuyện này chỉ có một lần thôi, về sau không thể vì thói quen nhất thời mà đẩy bản thân vào cảnh gặp nguy hiểm được!

Rửa mặt xong, Vệ Lạc dùng một loại chất lỏng và nước suối súc miệng. Chất lỏng này có tác dụng vệ sinh, mấy ngày nay Vệ Lạc đều dủng nó như kem đánh răng, hiệu quả cũng rất khá. Bởi vì hiệu quả này, Vệ Lạc nghĩ đến trong đội ngũ chỗ nào cũng có mấy người răng đen, răng vàng, lúc họ mở miệng thì mùi hôi miệng kia cũng xông vào mũi, nàng không khỏi cảm khái bản thân mình có được thuật dịch dung này thật là thần kỳ.

Khi Vệ Lạc trở về doanh trướng, nhóm tạp công đều đã rời giường, bọn họ vội vàng bắc nồi nấu cơm, lấy nước hầm thịt, xa xa là một loạt tiếng động và âm thanh ồn ào.

Nhóm tạp công cần rất nhiều nước, chỗ lấy nước là trong rừng cây đối diện quan đạo. Con suối nơi Vệ Lạc rửa mặt quá ít nước, trừ nàng cũng không có ai chú ý đến.

Thời điểm thức ăn chuẩn bị xong, chủ nhân các đại doanh cũng rời giường.

Vệ Lạc biết, lúc này người bình thường chỉ ăn một ngày hai bữa, nhìn mặt trời, hiện tại có lẽ đã mười giờ, là lúc ăn bữa sáng, về phần bữa tối, nếu như thuận tiện sẽ là lúc mặt trời xuống núi, cũng là khoảng năm giờ chiều. Trong tình huống đặc biệt vậy thì trước khi ngủ mới dùng cơm.

Sau bữa sáng no nê với món thập cẩm, Vệ Lạc lại theo đoàn xe đi tới thành Ngật.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Vô vị tẻ nhạt

Khi cửa thành Ngật hiện ra trong tầm mất, đã là giữa trưa ngày thứ tư.

Thành Ngật là thành trì nối giữa nước Tấn và nước Sở, được xây cực kỳ cao lớn đồ sộ, tường thành được đắp từ đá tảng cao tới bốn trượng, tương liên với dãy núi, chiều dài khoảng hơn mười dặm.

Trên cửa thành dùng thể chữ Lệ viết hai chữ thật to, “Thành Ngật”.

Cửa thành là dạng thành tứ phương cổ xưa, bên trong cửa thành mở rộng người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Lúc đoàn xe của Mi đại gia chậm rãi đi vào trong thành thì đường xá bên cạnh chật ních đoàn người xem náo nhiệt. Thật ra bàn về nhân số, đoàn xe thêm tạp công cũng chỉ có vài trăm người. Có điều các loại xe cùng các loại vật cưỡi xếp lại với nhau thành ra rất dài. Có vẻ hết sức hoành tráng.

Trong lục đại danh cơ thì Mi đại gia đang là đương kim nổi tiếng nhất thiên hạ, nhiều người ở quốc đô đã từ lâu ngưỡng mộ phương danh của nàng, bởi vậy khi đoàn xe của nàng vừa vào thành Ngật, gần như tất cả đường cái, ngõ hẻm trong thành đều có vô số người đứng, chỉ mong được thấy dung mạo mỹ nhân.

Lúc này người đi xem náo nhiệt là nhiều nhất, toàn bộ đường xá đều có vẻ chật chội. Lúc đầu Vệ Lạc còn có thể nhìn thấy xe lừa đi phía trước, tiến vào trong thành còn chưa được trăm thước thì chỉ thấy một đống đầu người đen ngòm.

Đây là lần đầu nàng đi vào quý địa, lần đầu nhìn thấy chốn cao rộng, lập tức ngó nghiêng xung quanh, hai mắt đảo tới đảo lui. Vừa nhìn một cái đã thấy nổi bật nhất nơi ngã tư đường là một vài kiếm khách. Các kiếm khách này mặc áo dệt bằng sợi gai, có người chân trần có người mang giày rơm, một đám khi nhìn người thì ánh mắt đều dữ tợn, tàn bạo cực kỳ.

Khi các kiếm khách này nhìn chăm chú khắp đoàn xe thì nhóm kiếm khách trong đoàn cũng cảnh giác lên, một đoàn hết sức chăm chú nhìn bọn họ.

Đương nhiên, những kiếm khách này chỉ bảo hộ những người cưỡi ngựa, trâu hay ngồi trên xe lừa, còn như Vệ Lạc ở đội ngũ tạp công thì không có ai bảo hộ cả.

Tham Khảo Thêm:  Chương 109: Ai dám đụng vào cô ấy thử xem

Sau khi vào thành, Thập Thất mặt tròn liền chen giữa nhóm tạp công, thành thật cúi đầu không nhìn loạn không nói loạn. Không chỉ hắn, các tạp công khác cũng chen chúc giữa đội ngũ mà đi, qua lại như thế, rốt cuộc Vệ Lạc bị dồn ra phía ngoài cùng!

Vệ Lạc cảnh giác chú ý tình trạng này, thầm nghĩ: có khi nào đi hai bên không an toàn? Lúc này ai cũng đi vào giữa, thế nào nàng cũng không chen vào được, đành mắt cẩn thận quan sát bốn phía, thà rằng đi thong thả từng bước cũng không muốn đụng phải mấy người đang xem náo nhiệt ở cửa hàng bên cạnh, đặc biệt là nhóm kiếm khách, nàng nhìn cũng không dám nhìn một cái.

Ngay lúc Vệ Lạc đang rất cố gắng cẩn thận không va phải người đi đường thì bỗng nhiên, một tiếng hét to rung trời chuyển đất vang lên: “Tiểu tử, ngươi dẫm phải đại gia ta rồi!”

Tiếng hét to vang lên, đám người Vệ Lạc vừa mới ngẩng đầu đã nghe được một thanh niên vừa vội vừa sợ luôn miệng nói: “Tha cho tôi, tha cho tôi! Xin đại gia tha cho…” Lời còn chưa nói hết, trước mắt mọi người đã xuất hiện một vệt hàn quang ố vàng.

Hàn quang chợt loé, một tiếng hét thảm thiết cũng truyền ra. Tiếng hét đội nhiên im bặt, tiếng huyên náo ồn ào chớp mắt cũng không còn.

Vệ Lạc trợn to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tích tắc trắng bệch!

Phía trước nàng, một đại hán chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn đang cười ha ha, sau khi gã cẩn thận lau sạch sẽ máu đang chảy đầm đìa trên bội kiếm vừa đâm xuyên người thiếu niên thì ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Hai mắt đại hán vàng khè đục ngầu, ánh mắt gã vừa quét qua, mọi người kể cả Vệ Lạc đều cúi đầu tránh đi. Nhìn thấy cảnh tượng này, gã lại cười hà hà.

Đại hán thấy mọi người e ngại gã, có vẻ cực kỳ đắc ý, gã vừa đánh giá khắp nơi vừa cười rất kiêu ngạo.

Gã cười cười, ánh mắt cũng chậm rãi chuyển đến nhóm tạp công của Vệ Lạc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.