Ngồi sau công tử Kính Lăng còn thêm mấy vị công tử diện mạo tương tự hắn, những người này đều là Tấn công tử.
Ngồi trên tháp kỷ cánh phải, Tần thái tử Diễn với khuôn mặt bầu bĩnh, mắt hạnh tròn xoe như mắt bé gái, sườn mặt trái có một lúm đồng tiền, không nói gì thì mang theo ba phần ôn hòa, trải qua cuộc sống chất tử (1) hai năm nay đã khác nhiều trước kia.
Sắc mặt hắn nhợt nhạt, mi tâm hằn nếp nhăn thẳng đứng, lúm đồng tiền nọ nếu nhìn kỹ sẽ thấy hơi xanh tím như dấu tay, cũng giống dấu răng cắn ra vậy.
Tần thái tử lúc này đang trông mong nhìn công tử Kính Lăng, trong ánh mắt có một tia sợ hãi hèn mọn.
Đang lúc Tần thái tử Diễn nâng tửu châm, chuẩn bị đến gần công tử Kính Lăng thì một tiếng cười ha hả truyền đến. Trong tiếng cười lớn, một công tử trẻ ngũ quan tương tự công tử Kính Lăng, nhưng khuôn mặt lại mang mấy phần đen gầy đi tới. Sau lưng hắn theo sát một mỹ nhân.
Mỹ nhân nọ mặt tròn mắt to, da thịt nõn nà, cặp mắt khá giống Tần thái tử, xem ra là một vị Tần công chúa. Công tử trẻ mặt đen gầy này đoán rằng chính là công tử Kính Dương.
Công tử Kính Dương nhanh chân đi tới, ánh mắt của hắn quét qua, nhìn chòng chọc về phía Tần thái tử Diễn vẻ mặt trông mong chuẩn bị tiếp cận công tử Kính Lăng. Cũng không rõ vì sao, dưới ánh mắt của công tử Kính Dương, khuôn mặt Tần thái tử Diễn tức thì trắng hai phần, hắn ta cúi đầu, thu lại cánh tay đã giơ tửu châm lên.
Công tử Kính Dương vừa cười to vừa ngồi lên chủ vị. Hai tay hắn vỗ một cái, quát: “Ngày lành như vậy, chư vị không cần khắc chế, hết thảy tùy tâm.”
Uy tín công tử Kính Dương hiển nhiên kém xa công tử Kính Lăng, hắn ta không có câu này thì chúng nhân trên tháp cũng đã tự ý rồi. Mấy vị công tử kia đã sớm hô to gọi nhỏ, ôm xử nữ bên người hôn hít.
Bấy giờ nghe được lời hắn nói, một công tử mặt sưng phù chảy nhão bên người mang theo một mỹ cơ mặt trái xoan dời tay khỏi cặp nh* của mỹ cơ, nhân thể cầm một khối thịt thỏ trên kỷ, quơ quơ về phía công tử Kính Dương: “Ngũ huynh, huynh cũng thật là rề rà. Nếu đến muộn thêm chút nữa, thái tử Diễn của huynh chỉ sợ sẽ đưa mông cho Bát huynh thưởng thức đó.”
Hắn vừa thốt ra lời này, mấy vị công tử bên cạnh đã bật cười ngặt nghẽo.
Trong tiếng cười rộ đầy chế nhạo, khuôn mặt tròn của Tần thái tử Diễn càng trắng, vậy nhưng, hắn ta vẫn nặn ra một nụ cười, tựa hồ chẳng mảy may nhận ra chúng nhân đang chế nhạo chính là mình.
Vị công tử mặt mũi phù thủng cầm thịt thỏ trong tay là con trai thứ mười của Tấn hầu. Thập công tử thả thịt thỏ vào chén, mò tay lên cặp nh* của mỹ cơ trong lòng, dùng bàn tay vấy đầy dầu niết mạnh vú nàng ta mấy cái, sau khi lau sạch sẽ trên xiêm y của mỹ cơ thì đẩy nàng ta ra, khệnh khạng đứng dậy.
Hắn ta bưng tửu châm của mình lên, lắc lư đến gần Tần thái tử Diễn. Bắt gặp hắn ta từng bước một đi tới, mặt Tần thái tử Diễn càng thêm trắng bệch, nhưng nụ cười vẫn xán lạn như cũ.
Thập công tử đi tới trước mặt Tần thái tử Diễn, tay phải khẽ vung. Rào một tiếng, rượu trong tửu châm bỗng đổ ào lên lưng Tần thái tử Diễn như mưa. Rượu dọc theo lưng hắn chảy xuống phía mông.
Thập công tử cực kỳ khoái chí, hắn ta liên tục kêu oai oái: “Đừng trách đừng trách, lỡ tay lỡ tay thôi!” Vừa nói vừa đưa tay bóp mạnh hai cái trên cặp mông ướt sũng của Tần thái tử Diễn.
Hắn ta nhe răng, hài lòng nhìn dáng vẻ khổ sở nhẫn nại của Tần thái tử Diễn: “Công tử Diễn, mông ngươi thịt lắm ấm mềm, so với em gái ngươi lại còn tuyệt vời hơn. Ha ha ha.” Trong tiếng cười lớn, hắn ta quay đầu lại vẫy tay với mỹ cơ vừa bị đẩy ra khi nãy, kêu lên: “Tần cơ, trước đây chẳng phải luôn nhớ nhung anh trai của nàng sao? Bây giờ gặp lại sao không đến đây? Ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha.”
Giữa tràng cười sằng sặc của Thập công tử, chúng quý nhân cũng đều phá ra cười.
Thông thường mà nói, một công tử trở thành chất tử nước khác, sống chết đều nằm trong tay người. Ngoại trừ phụ thân của Tần Thủy Hoàng trong lịch sử, các công tử bình thường đều rất khó có cơ hội trở mình.
Vì sinh tồn, rất nhiều chất tử sẽ chịu sự lăng nhục của nhân sĩ quyền quý, khổ cực mọi bề, chỉ cầu đến một ngày có thể trở về nước. Nay xem ra Tần thái tử Diễn cũng như thế.
Mà tình hình của Tần công chúa so với Tần thái tử còn tồi tệ hơn, thân phận của các nàng tuy cao quý, nhưng cũng không phải đoan chính gì gả cho hai vị công tử.
Hơn nữa sau chiến tranh Tần Tấn, hai nước đã là đối địch, hai người sớm đã bị Tần hầu bỏ rơi, là đối tượng để trượng phu chi phối và ức hiếp. Địa vị của họ chỉ khi hai nước giao hảo lần nữa thì mới cơ may chuyển biến tốt.
Có điều thật sự đến được lúc đó, dẫu cho chuyển biến tốt cũng chẳng khá khẩm là bao. Ví thử Tần hầu có ý giao hảo với người Tấn, thì cũng sẽ dâng công chúa khác, cẩn thận gả một đứa con gái nữa đến đây.
Trong tiếng cười ầm của mọi người, Thập công tử chuyển mắt, nhìn về phía khuôn mặt không chút cảm xúc của công tử Kính Lăng.
Hắn ta chỉ liếc qua công tử Kính Lăng liền run bắn một cái, vội vàng dời đi, đảo sang Vệ Lạc đang quỳ mọp trên đất, bởi vì tư thế hạn chế mà chỉ có thể nhổng mông lên thật cao.
Hắn ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Vệ Lạc đang nửa nằm trên đất, lại nhìn chăm chú cái mông mượt mà của nàng, không nhịn được vươn đầu lưỡi thô dày li3m li3m môi, quay sang công tử Kính Lăng cười nói: “Bát huynh,” gọi đến đây, hắn ta trở lại chỗ tháp kỷ của mình, giật cánh tay Tần công chúa bắt nàng đi lên, lại đá chân buộc nàng phải khuỵu xuống đất. Đoạn, hắn ta kéo tóc Tần công chúa, khiến mặt nàng ấy đối diện với công tử Kính Lăng.
Sau đó, ánh mắt của hắn lại quét qua Vệ Lạc, nuốt mạnh một ngụm nước miếng, lần thứ hai thè lưỡi li3m đôi môi khô nứt thô dày, cười gàn: “Bát huynh, ta đem cơ này đổi lấy tiểu nhi của huynh thì thế nào?”
Hắn ta vừa nói xong, Vệ Lạc đang quỳ trên đất sợ hãi ngẩng đầu.
Vừa vặn lúc này, Thập công tử cũng nhìn về phía Vệ Lạc, hắn ta vừa bắt gặp khuôn mặt tuấn mỹ của Vệ Lạc liền cười hềnh hệch, duỗi tay phải ngông nghênh giơ tới mặt Vệ Lạc.
Tay của hắn hướng về phía Vệ Lạc, nhưng mới vươn ra một nửa, liền khựng lại giữa không trung.
Mọi người ngẩn ra, đảo mắt trông lại, đã thấy Vệ Lạc nọ quỳ trên đất đang dùng một đôi mắt mặc ngọc lạnh lùng nhìn xoáy Thập công tử. Ánh mắt của nàng rét buốt, mơ hồ mang một sự chán ghét khinh thường mà uy nghiêm cực độ. Chính sự lạnh lùng uy nghiêm này, khiến đường đường Thập công tử không dám xuống tay!
Ào một tiếng, trong đám quý nhân vang lên một tràng cười thầm.
Những tiếng cười này khiến khuôn mặt phù thủng trắng nhợt của Thập công tử đỏ bừng, hắn ta mở trừng hai mắt, giọng căm hận quát: “Tiện nô ngươi dám nhìn công tử nhà ngươi vậy sao?”
Hắn ta gào tới đây, cắn răng một cái, tay phải liền vươn tới mặt Vệ Lạc định véo.
Vệ Lạc lạnh tanh quan sát hắn ta, đến khi lại khiến hắn ta bắt đầu sợ hãi hoãn động tác thì nàng lạnh lùng mở miệng, “Ta chính là người của công tử Kính Lăng! Tuy làm nô, cũng là nô tớ của công tử! Công tử Kính Lăng đỉnh thiên lập địa, khí thôn sơn hà (khí nuốt núi sông), hung tài đại lược, khoan dung đa trí, phụng ngài làm chủ, Vệ Lạc ta cam tâm. Tiểu nhân như ngươi còn chưa xứng đụng đến ta!”
Từng câu từng chữ của Vệ Lạc xuất ngôn vô cùng rõ ràng, lời ra rồi thì cúi đầu, thân mình hơi nghiêng về phía ngược lại Thập công tử, tuyên bố thái độ xem thường.
Tất cả mọi người đều sửng sốt!
Là thật sự sửng sốt.
Xưa nay chẳng ai ngờ rằng, sẽ có một tên nô lệ dám nói chuyện với một công tử như thế!
Mọi người ngẩn ra, từng người ngẩng đầu nhìn Thập công tử, dần dần, trong ánh mắt bọn họ chuyển thành chế giễu, chuyển thành châm biếm.
Con người chính là như vậy, cho dù là đồng bạn của mình, có lúc gặp dịp hắn ta mất mặt cũng sẽ dâng lên một thứ khoái trá nho nhỏ đi liền với cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Thập công tử thoắt cái mặt đỏ tía.
Hắn đưa ngón tay, run rẩy chỉ Vệ Lạc, lắp ba lắp bắp quát: “Ngươi, ngươi, tên nô này. Người đâu, người đâu–“
Hắn vừa phun ra “người đâu”, một âm thanh lạnh lùng uy nghiêm nặng nề vang lên, “Lão Thập!” Là tiếng công tử Kính Lăng, hắn ưu nhã dựa vào tháp, nhàn nhạt liếc Thập công tử, từ từ, hời hợt cất lời: “Đó là nô của ta.”
Nhàn nhạt bỏ lại mấy chữ này xong, công tử Kính Lăng quay đầu đi, cũng không đoái hoài gì đến Thập công tử nữa.
Tiếng cười lại càng lớn.
Thập công tử nghiến răng nghiến lợi đứng im tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc tím, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Một lát, tay hắn giơ lên, nặng nề quăng một bạt tay vào Tần công chúa đang quỳ dưới người, kéo tóc nàng ta vừa đá vừa đánh quay lại tháp.
Nhất thời, trên toàn bãi cỏ chỉ còn tiếng hắn ta tức giận thở hồng hộc và tiếng Tần công chúa cắn môi nghẹn ngào.
(1) Chất tử: Ở thời Xuân Thu chiến quốc, các nước thường trao đổi con tin để đạt được sự tín nhiệm lẫn nhau, gọi là chất tử. Ngoài phương thức trao đổi con tin ngang hàng thì nước nhỏ cũng có thể đơn phương gửi chất tử qua nước lớn để xin giúp đỡ.