Vệ Lạc chớp chớp mắt, nụ cười trên mặt công tử Kính Lăng chậm rãi biến mất.
Lời Vệ Lạc đã truyền ra, bất tri bất giác, tiếng bàn luận và nói chuyện bên ngoài đều im bặt.
Công tử Kính Lăng lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
Vệ Lạc đã nói đến nhường này, hắn đường đường là công tử, chẳng lẽ còn thật muốn cưỡng cầu?
Ngay sau đó, mi mắt hắn hơi thu, gương mặt tuấn tú âm trầm, thấp giọng quát: “Đi ra ngoài!”
…”Vâng.”
Giọng Vệ Lạc hơi run, đắc tội hắn như vậy, nàng có phần nghĩ mà sợ. Nhưng nàng không thể làm ấm giường, ngủ với hắn vậy đâu. Nàng không thể, thật sự không thể, dù nàng đã nghĩ thoáng, song đầu óc nàng vừa chuyển đến tình cảnh đó liền khẩn trương, liền sợ hãi, bất an.
Nàng bất lực, nhưng nàng thích nam nhân này, chỉ là tới gần hắn nàng liền mất khống chế, nàng không thể để hắn chiếm được nàng. Hắn chiếm được nàng rồi, tất nhiên sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng nàng đây, nàng có thể buông xuống, có thể thật sự không để ý chăng? Nàng không biết, nàng không dám mạo hiểm như vậy. Dù thế nào, cuộc đời của nàng phải tự mình nắm lấy, không bị sắc dục chi phối, không được phép mất kiềm chế.
Vệ Lạc vén màn xe, sau khi nói một tiếng với mã phu, xe liền chậm rãi dừng lại. Vệ Lạc thả người nhảy xuống, đi tới trước xe ngựa phía sau các hiền sĩ, ngồi bên cạnh ngự phu.
Xe ngựa lại từ từ chạy đi.
Gió đêm dịu dàng lướt tới.
Gió đêm lúc này thổi qua mặt làm mất dần sự xấu hổ, cảm giác mát mẻ xuất hiện. Vệ Lạc ngẩng đầu quan sát các chòm sao lóe sáng trên vòm trời, hít thật sâu một ngụm khí lạnh.
Nửa ngày nàng mới cúi đầu, trên mặt nở nụ cười. Bất kể là thế nào, hôm nay nàng đã thắng! Nay nàng đã không còn là nô lệ, cũng sẽ không làm ấm chăn cho công tử Kính Lăng. Tối nay nàng có thể yên giấc rồi.
Tiếng bánh xe lăn “lộc cộc”, trong đêm tối trời càng thêm chói tai.
Chỉ chốc lát, xe ngựa đã chạy vào phủ công tử Kính Lăng.
Khôi phục tâm trạng vui vẻ, Vệ Lạc cực kỳ cao hứng lon ton ôm chút đồ dùng của bản thân trở lại chỗ ở ban đầu. Hiện tại nàng lại là hiền sĩ, hiền sĩ trong phủ Kính Lăng không cần mặc áo vải gai, chuyện đầu tiên nàng làm chính là cởi áo trên người, áo vải này quá thô cứng, đâm vào da thịt vừa ngứa vừa đau. Nàng thay một bộ thường phục hiền sĩ làm từ gấm dày.
Trong bóng đêm, nàng lấy ra kiếm gỗ, bắt đầu dùng tay khẽ vuốt v e. Phòng trong tối om om, chỉ có ánh sao thấu qua màn cửa sổ bằng sa mỏng rắc vào tia sáng nhàn nhạt.
Vậy nhưng, Vệ Lạc cũng nhắm hai mắt lại. Nàng bắt đầu dùng tai để nghe, để cảm thụ. Nàng lắng nghe hơi thở của gió, cảm thụ lá cây lay động, tiếng côn trùng bò qua.
Dần dần, tiếng sanh nhạc xa xa truyền đến, tiếng người trong phủ thỉnh thoảng vang lên, tiếng bước chân của đám kiếm khách ngoài sân, hô hấp của người ngủ sát vách, nàng chẳng còn nghe thấy nữa. Nàng chỉ nghe được tiếng gió thoảng tới, nó không chút dấu vết, tràn ngập không gian, ôn hòa vô ngần.
Vệ Lạc chậm rãi đứng dậy, nàng nhắm hai mắt, kiếm gỗ trong tay khẽ vung ra. Động tác lần này ung dung nhẹ lướt, như tiến như lui, thoắt nhanh thoắt chậm.
Vệ Lạc lúc này, đáp hòa lời gió, kiếm gỗ nhẹ múa. Mỗi một lần vung lên nào khác tiếng gió vút qua, mỗi một lần chuyển ngoặt lại như ngọn gió vô thường, mỗi một lần tới lui tựa như cơn gió nghỉ chân.
Bấy giờ đất trời yên tĩnh, hết thảy đều đã không còn tồn tại. Tồn tại chỉ có âm thanh của gió bên ngoài, và thanh kiếm gỗ trong tay.
Theo thời gian trôi qua, nơi ngực bụng của Vệ Lạc nóng rực, ấm áp, thoải mái vô cùng, thông suốt cực kỳ. Thứ cảm giác phảng phất như về lại cơ thể mẹ này khiến bao muộn phiền của nàng tan hết, toàn bộ bất an khủng hoảng thầm kín đều đã biến mất, hết thảy bất cam và ái luyến cũng đã chẳng còn. Còn lại, chỉ độc kiếm của nàng!
Một đêm này, Vệ Lạc vẫn luyện đến lúc gà gáy mới nghỉ sơ qua.
Ngày thứ hai nàng thức dậy rất sớm, lấy một ít nước giếng bắt đầu rửa ráy.
Sau khi công tử Kính Lăng biết nàng là thân nữ nhi, chỗ tốt nhất chính là, hắn cho phép nàng ở một mình trong một gian phòng xa xôi. Có không gian của riêng bản thân, nàng có thể tắm, có thể ngủ yên.
Sau khi tắm rửa xong, Vệ Lạc nhanh chân tiến đến thư phòng của công tử Kính Lăng.
Hôm qua nàng đã được khôi phục thân phận hiền sĩ, song công tử Kính Lăng cũng chưa sắp xếp sự vụ gì cho nàng, nàng phải đến tìm hắn.
Tin tức nơi này truyền đi rất nhanh, những kẻ mấy ngày trước còn thèm thuồng nhìn nàng mà vẫn chưa kịp ra tay, lúc này đã lại cung kính, bắt gặp nàng đi qua thì mỉm cười lấy lòng.
Vệ Lạc đi tới ngoài thư phòng.
Công tử Kính Lăng đang nghị sự cùng thực khách, Vệ Lạc xem xét một lát, bên trong thực khách nhất nhị đẳng đều có. Lại nhìn lần nữa, những thực khách này xưa nay đều lấy sự xảo quyệt bất chính mà nổi danh. Vệ Lạc nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy mình cũng là một kẻ xảo quyệt bất chính. Lập tức, nàng lặng lẽ bước vào, tới phía sau chúng thực khách, ngồi quỳ trên tháp kỷ sau cùng.
Công tử Kính Lăng ngồi quỳ chân trên tháp, hắn mặt cười nhã nhặn, từ tốn nói: “Việc Tần thái tử đòi về nước, chư vị nghĩ sao?”
Một thực khách cao gầy đứng dậy, hai tay chắp lại, hướng về phía công tử Kính Lăng cao giọng đáp: “Tần chính là cường lân (nước láng giềng lớn mạnh), tuy lần trước họ mưu tính ta, thế nhưng hiện nay nước Sở thế lớn, Tần và Tấn hợp lực mới có thể đối kháng. Không bằng công tử đưa hắn ta về nước, ngày sau thái tử Diễn kế vị, Tần Tấn cũng có thể liên thủ chống lại cường Sở.”
Công tử Kính Lăng nghe vậy trầm ngâm.
Bấy giờ, một thực khách mặt trắng bóc tướng mạo đoan chính đứng dậy, hắn ta chắp tay lớn tiếng: “Thái tử Diễn sở dĩ bị làm con tin chính bởi do công tử. Hận lớn như vậy, nào một ngày nguôi ngoai cho được? Nếu hắn ta trở về nước, tất thậm hận công tử. Theo ý ta, chẳng bằng chém!”
Người này ngữ khí nặng nề, lộ rõ sát khí. Vệ Lạc liếc mắt nhìn hắn ta, thầm nghĩ: Kẻ này xem thì nhã nhặn, nhưng sát khí lại cực nặng.
Theo như lời hai thực khách này, mỗi người đều mang đạo lý, ý tứ lại hoàn toàn trái ngược. Công tử Kính Lăng đảo mắt một vòng, nhìn về phía một lão đầu hom hem như que củi.
Lão đầu này có khuôn mặt khô gầy, kết hợp với một thân thanh bào có vẻ cực kỳ đơn bạc, lại phối với trúc quan cao cao trên đầu lão, hình dạng này chẳng biết tại sao càng khiến Vệ Lạc nghĩ đến một cây trúc khô. Người này chính là một sào trúc khô.
Công tử Kính Lăng trông về phía lão đầu nọ, cung kính hỏi: “Nam công nghĩ thế nào?”
Nam công đưa tay vuốt v e chòm râu lơ thơ vài sợi trên cằm, cau mày đáp: “Lấy quan điểm của thần, việc này hiện phải xem Tần.”
“Ồ?”
Hai tay công tử Kính Lăng đặt lên đầu gối, nghiêng người về phía trước, đầy mặt chờ mong lão nói tiếp.
Nam công chắp tay thi lễ với hắn: “Nếu Tần hầu trúng ý công tử mạnh hơn thái tử Diễn, vậy thái tử Diễn có thể quay về. Còn như bên cạnh Tần hầu đều là những nhi tử ham mê tửu sắc, vậy nên giết.”
“Tốt!”
Công tử Kính Lăng vỗ tay, lớn tiếng tán tụng một câu, sang sảng nói: “Ý của Nam công chính là ý ta. Nay Tần hầu bệnh nặng sắp chết, những nhi tử còn lại, trừ thiếu tử và thái tử Diễn, thì nhị tử dũng mãnh, tam tử nhân ái đều được dân tâm. Thái tử Diễn dẫu có chút tài, nhưng tính chây lười, quả thực không ra gì. Ta muốn trả về.”
Hắn nói tới đây, chúng thực khách bắt đầu sôi nổi nghị luận.
Bấy giờ, công tử Kính Lăng nhẹ nhàng cười, nhướng mày: “Song, người Tần vì hắn ám sát ta, việc này không thể cho qua. Ta muốn bắt hắn giám hình trước công chúng, tự mình chém bọn thích khách mới thả hắn về nước.”
Chúng thực khách đều ngẩn ra. Nhưng chỉ trong chớp mắt liền có người hiểu rõ, gương mặt khô gầy của Nam công tràn đầy tươi cười, không ngớt ca ngợi: “Tốt! Rất tốt! Như thế thái tử Diễn sẽ đánh mất nhân tâm. Mất nhân tâm rồi thì chẳng còn đáng sợ nữa. Danh phận thái tử của hắn ta vẫn còn, công tử chỉ cần trợ lực một chút là có thể khiến hắn đăng vị Tần hầu. Kẻ như thế làm Tần hầu, thì Tần không đáng phải sợ nữa!”
Vệ Lạc cũng gật đầu liên tục, thầm nghĩ: Những người Tần kia vì thái tử Diễn mà ám sát công tử Kính Lăng. Nếu thái tử Diễn vì quay về nước mà thật sự tự mình trảm giết những người Tần kia, thì sẽ làm nhân tâm rét lạnh. Sau khi công tử Kính Lăng khiến hắn ta mất nhân tâm, lại đưa hắn ta về nước, trợ hắn lên vương vị, trên dưới Tần không một lòng, tự nhiên không đáng để lo. Tâm tư này của hắn quả rất độc.