Phun ra chữ “Tốt” xong, hắn liền ngậm miệng.
Đáng lẽ, hắn nên nhân tiện ca ngợi một chút hành vi trung với chủ mới, không quên ân nghĩa chủ cũ là hắn đây mới thỏa. Vậy mà, hắn chỉ ném ra một chữ tốt, rồi cũng chẳng ban lời nào nữa.
Hách thấy hắn như thế tức thì cười cười, trong lòng không cho là đúng thầm nghĩ: Thường nghe công tử Kính Lăng tài đức, hôm nay chứng kiến, lại chẳng bằng một phụ nhân ư? Nếu công tử Kính Lăng đã vô tâm để ý, Hách cũng không cần phải nhiều lời thêm. Sau khi thi lễ lần nữa với công tử Kính Lăng, hắn liền dẫn chúng kiếm khách lui ra sau.
Chỉ chốc lát, bọn họ lại trở về sân tiệc của nước Tề.
Một màn múa vào sân này của Thái cơ đã trải qua sự chuẩn bị công phu. Mánh khóe khiến ánh đèn tối xuống, lại để chúng cơ mặc váy thắt eo nâng cao ngực, múa những điệu diêm dúa lả lơi định nhất minh kinh nhân (xem chú thích chương 83) vốn hiệu quả cũng rất tốt, chúng quý nhân cũng đều xem đến sững sờ. Chẳng qua họ không hề ngờ rằng sẽ xuất hiện một khúc nhạc đệm như thế. Nếu là người bình thường thì cũng thôi đi, lại cứ người làm ra nhạc đệm này là mỹ cơ diễm danh lan xa, Nghĩa Tín quân dùng cả hai thành đổi lấy. Bởi vậy, múa đến giờ thì dáng bước của chúng cơ đã bắt đầu cứng còng.
Đoàn người Hách vừa về tới chỗ ngồi thì giây lát, đống lửa và ánh đuốc vốn đã tắt lại “vù” một tiếng bốc ngút trời, đồng thời cùng nhau cháy bùng dậy. Ánh lửa đột nhiên sáng rực khiến đám đông cả kinh, đồng thời ngoảnh đầu nhìn về phía trước.
Trên bãi cỏ phía trước, chúng vũ cơ đồng loạt cúi đầu, lắc lư eo, bước múa uyển chuyển lui ra sau.
Chúng nhân sớm đã nóng người vì những vũ cơ này rồi, thấy các nàng cúi đầu, ngay cả dung mạo cũng không trông được đã muốn lui đi thì không khỏi cùng nhau gióng trống rền vang. Mà tiếng trống hăng nhất là từ nhóm kiếm khách, còn bất kể quý tộc hay hiền sĩ thì đều sẽ chú ý đến tác phong và trấn định bản thân.
Trong tiếng trống giục giã của chúng kiếm khách, chúng vũ cơ vẫn lui về sau. Lui được hai mươi bước thì các nàng đồng loạt dừng lại, xoay người, mặt đối mặt đứng thành hai hàng, sau đó nhẹ nhàng phủ phục trên đất.
Xiêm áo của các nàng đã được dày công thiết kế, vốn phần eo được chít lấy, phần ngực đẩy cao, vừa quỳ rạp trên đất như thế thì phần mông liền đôn lên rất cao.
Nhất thời, trong nhịp trống thúc liền xen lẫn tiếng hoan hô, chúng nam nhân lần thứ hai thấy lòng ngứa ngáy đến khó nhịn.
Tiếng trống biến thành gấp gáp.
Trong tiếng trống một nhịp lại tiếp một nhịp, một thiếu nữ vân thường hồng phấn, ống áo bay bay, tựa tản bước dạo chơi trong nước xuất hiện.
Thiếu nữ này trên mặt che khăn, nàng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, sóng mắt như nước, nhìn quanh tựa đưa tình tựa ẩn tình, mày liễu khẽ nhíu.
Nàng vừa đi ra liền hấp dẫn ánh mắt khắp sân. Giữa ánh nhìn lom lom của chúng nhân, nàng khẽ giơ tay nhỏ bé, từ từ vén màn sa trên mặt.
Theo động tác của nàng, bãi có vốn đang có phần bàn tán xào xáo tức thì im bặt.
Bàn tay nhỏ vừa nâng, một lớp sa trắng như tơ bay xuống, một gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt chúng nhân.
Gương mặt ấy thật sự rất đẹp, đuôi mắt hơi dài, liếc quanh sinh tình. Mũi nhỏ mà thẳng, môi mỏng đỏ tươi, mặt phấn hơi ửng. Được xiêm y sắc hồng tôn lên, cả người nàng liền tựa một cây hoa đào đương nở rộ, dáng ngọc yêu kiều, khai nhụy ngậm hương.
Thiếu nữ này không hề giống ca cơ bình thường, trên người nàng thế nhưng lại có một luồng khí nhã nhặn và ung dung, không hổ xuất thân công chúa.
Đương nhiên, nàng ta dù sao cũng là ca cơ, trải lâu phong trần, gương mặt phấn hồng, đôi mắt liếc quanh của nàng cũng hiện rõ một sự mị hoặc và tục diễm.
Thứ mị hoặc và tục diễm này, lại dung hợp với sự nhã nhặn và ung dung đến vô cùng hoàn mỹ, làm cho chúng nhân vừa cảm thấy nàng xuất thân bất phàm, lại có một kh0ái cảm có thể mặc sức chà đạp.
Dung mạo của nàng ta, với Vệ Lạc so ra càng không kém là bao.
Phút chốc, chúng nhân không khỏi ngây dại, từng người đảo mắt nhìn thiếu nữ nọ, lại đảo mắt trông sang Vệ Lạc. Giữa một màn tĩnh lặng, thiếu nữ uyển chuyển vái chào đám đông, ngân nga rằng: “Thiếp ra mắt chư quân.”
Mỹ nhân này chính là Thái cơ, Thái cơ hai năm trước đây diễm danh lan xa sáu nước.
Vệ Lạc cũng như chúng nhân, ánh mắt không hề chớp đánh giá Thái cơ.
Nàng đột nhiên phát hiện, cô gái trước mặt này dường như có chút quen quen.
Giữa lúc Vệ Lạc còn đang nghi hoặc, một câu thì thầm theo gió bay vào tai nàng, “Ơ kìa! Hào quang của Thái cơ lại rất tương tự cơ của Nghĩa Tín quân.”
Âm giọng rất nhẹ, người nói hiển nhiên cũng có chút mê hoặc.
Nhưng Vệ Lạc lại bất giác rùng mình. Nàng rốt cuộc rõ vì sao Thái cơ này lại trông quen mắt. Đúng rồi, hình dạng khuôn mặt của nàng ta, ngũ quan của nàng ta, lại đôi chỗ tương tự với khuôn mặt này của mình.
Nếu chẳng phải khí chất tự thân nàng vô cùng đặc biệt, hơn nữa còn do linh hồn nàng xuyên không mà đến, khiến thân thể này xuất lộ một vẻ ngạo nghễ tự nhiên, một sự giảo hoạt khó lường, chỉ sợ hai người cũng phải giống tới hai ba phần.
Phát hiện vấn đề này rồi, Vệ Lạc không dằn được khẩn trương hẳn lên. Nàng mở to mắt mặc ngọc, cảnh giác chăm chăm quan sát Thái cơ. Mà bấy giờ, mơ hồ trong tiếng xì xào lại có một giọng khác, “Đúng thật, hai phụ nhân này thực sự giống nhau.”
Chính vào lúc này, một tràng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, chỉ chốc lát cạnh sườn nàng liền nóng lên, một cánh tay ôm lấy nàng vào ngực, tiếng cười khẽ của Nghĩa Tín quân vang lên phía trên đỉnh đầu, “Lạc, hà tất phải ngắm một kỹ nữ?”
Vệ Lạc sực tỉnh, rõ là bản thân lo thái quá. Nàng thu ánh mắt, hơi nghiêng đầu, khóe miệng mang cười ngửa đầu nhìn Nghĩa Tín quân. Vừa ngước lên nàng liền phát hiện trán hắn đã hơi rịn mồ hôi.
Ngay sau đó, nàng đưa tay áo lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp phu chủ.
Nàng dựa sát hắn như vậy, hương cơ thể nữ nhi theo động tác của nàng thoang thoảng len vào chóp mũi hắn.
Cõi lòng Nghĩa Tín quân chếnh choáng, lập tức riết hai tay, ôm nàng vào đầy lòng. Hắn cúi đầu, đặt lên tóc nàng một nụ hôn, than thở: “Lạc, Lạc…..”
Vệ Lạc ngả vào người hắn, khẽ đáp lời.
Khóe mắt nàng liếc quanh, lại bắt gặp ánh nhìn lom lom của công tử Kính Lăng.
Đối diện với ánh mắt của hắn, chẳng rõ vì sao Vệ Lạc lại thẳng lưng. Nhưng nàng vừa nhúc nhích liền thầm hận bản thân, thế là bèn nhũn cả người, càng kề sát thêm.
Lần thứ hai nàng ngước mắt thì tầm mắt của công tử Kính Lăng đã dời từ trên người nàng, chuyển qua chú mục Thái cơ.
Thái cơ bắt được ánh nhìn của công tử Kính Lăng thì hiện rõ nét sượng sùng. Nàng ta dịu dàng vái chào hắn, âm giọng mềm mại mà nhỏ nhẹ: “Thiếp chúc mừng công tử đánh bại Tần khải hoàn trở về!”
Lúc thốt ra lời ấy thì quầng hồng trên mặt Thái cơ lại càng thẫm. Nàng hơi cúi đầu, thoáng trộm nhìn về phía hắn liền cuống quýt gằm mặt. Một đại gia phong trần như vậy, khoảng khắc này còn e thẹn hơn cả thiếu nữ bình thường, cũng chẳng biết do cố ý hay là biểu cảm chân thật nữa. Đối diện với sự lấy lòng lồ lộ của Thái cơ, công tử Kính Lăng nhẹ lắc ly rượu trong tay. Hắn chòng chọc đánh giá Thái cơ, quan sát dung mạo và vóc dáng của nàng ta, trong con ngươi thâm trầm lại đầy đăm chiêu.
Thẳng một hồi lâu, hắn mới chậm rãi trả lời: “Thái đại gia đa lễ.”
Thái cơ không ngờ sẽ nhận được lời đáp của hắn, lập tức vui mừng khôn xiết, gương mặt cũng càng đỏ ửng.
Sau khi lại đưa hắn một ánh mắt gợn sóng, Thái cơ xoay người, thướt tha vái chào đám đông rồi êm giọng rằng: “Thiếp có thể tham gia hoa yến hôm nay, quả là vinh hạnh quá đỗi. Niềm vui ngắn chẳng tày gang, xin cho thiếp vì chư quân, vì công tử Kính Lăng đại thắng khải hoàn dâng một điệu vũ phi tiên!”
Nàng vừa dứt lời, tiếng hoan hô lại bùng dậy, đồng thời tiếng trống càng thêm rền sấm. Vòng eo Thái cơ đưa cao, mũi chân liền nhón lên, như trượt trên cỏ lui về phía sau.