Kiếm khách áo trắng nghe Vệ Lạc một phen chắc chắn như thế thì cúi đầu, cười híp mắt sáp lại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hồn nhiên không đếm xỉa lời của chủ nhân ở đây – Nghĩa Tín quân: “Đưa tiễn? Sao ta phải đưa tiễn?”
Vệ Lạc tròn xoe hai mắt, đối diện với khuôn mặt tuấn tú mà xa lạ của kiếm khách áo trắng. Nàng nhìn nhìn, lại liếc qua con ngươi cũng xa lạ của hắn, khẽ nhíu mày, trên mặt lướt qua một tia mê hoặc, phút chốc lại đã dịu dàng mỉm cười, điềm nhiên mà rằng: “Vừa nãy quân tấn công kiếm khách, mạnh miệng thẳng thắn, công khai chuyện bọn Đạo Tá, giữa muôn trùng cao thủ, quân xông giữa mà đánh, thỏ chạy cắt sà(1), hốt nhiên mà tới, thản nhiên mà lui, nào ai làm gì được, chẳng phải càng sảng khoái?”
Âm giọng nàng êm ái như mây, thanh thoát như gió, quả là êm tai.
Càng quan trọng chính là, trong lời nàng nói đến “giữa muôn trùng cao thủ, quân xông giữa mà đánh, thỏ chạy cắt sà, hốt nhiên mà tới, thản nhiên mà lui, nào ai làm gì được”, ý cảnh này tiêu dao tự tại chí thậm, thật là khiến người ta chộn rộn cõi lòng, quả đã khiến một kiếm khách thích thú tham gia náo nhiệt, e sợ thiên hạ chẳng loạn sung sướng lắm.
Kiếm khách áo trắng bật cười ha hả, y trở tay đập vào đùi ngự phu bên cạnh “bốp” một cái, đương khi ngự phu kia nhe răng trợn mắt thì khoái trá mà rằng: “Đúng vậy! Đúng vậy! Dọc đường buồn tẻ, nay lại được gặp gỡ mỹ cơ này, có thể tương ngộ đại chiến như vậy, chính là cái ta mong mỏi! Ái chà chà, “thỏ chạy cắt sà, hốt nhiên mà tới, thản nhiên mà lui, nào ai làm gì được”, đây đúng là khí phách của chúng ta, khí phách của chúng ta rồi. Ha ha ha.”
Y vừa cười to, vừa sang sảng mà nói, lại đập “bốp bốp bốp” vang giòn lên bắp đùi ngự phu người ta.
Mỗi lần y vỗ một cái là Vệ Lạc lại chứng kiến ngự phu nọ hơi nhướng mày, miệng méo xệch. Bất tri bất giác, bản thân nàng cũng ra như thế, mỗi lần kiếm khách áo trắng vỗ một cái, bắp thịt trên mặt nàng lại giật một lần, quả thực cũng thấy đùi mình đau kinh khủng.
Rốt cuộc, kiếm khách áo trắng vỗ mười mấy lần, khiến khuôn mặt ngự phu đã đau đến tím tái thì y thu tay, nhún người bay vọt, xoay mình giữa không trung, nhảy lên con ngựa của y.
May là chiến tranh đương thời đều do quý tộc chi phối thành quen, chúng nhân đều đã quen nếp nho nhã có lễ, không một ai tranh thủ đối phó con ngựa quý giá của y.
Kiếm khách áo trắng vừa lên ngựa, Nghĩa Tín quân liền vung tay, đoàn xe lại khởi hành.
Đương lúc đoàn xe bắt đầu chạy, kiếm khách áo trắng lại tràn trề phấn khởi giục ngựa tới bên xe của Vệ Lạc. Y nghiêng đầu, vô cùng hứng thú đánh giá Vệ Lạc, đột nhiên nói với Nghĩa Tín quân: “Nghe rằng cơ này chính là quân dùng hai thành đổi lấy, đúng chứ?”
Chuyện này, quả nhiên là tin tức bậc nhất đương thời!
Nghĩa Tín quân cười cười, đáp: “Đúng vậy.”
Kiếm khách áo trắng thở dài một tiếng, y chằm chằm nhìn thẳng Vệ Lạc, cảm khái mà rằng: “Quân hạ vốn liếng như thế, ta đường đường trượng phu, liền không thể cường đoạt phụ nhân này rồi.”
Lời này của y quả thực càn quấy.
Nghĩa Tín quân lại vẫn mỉm cười, trong đôi mắt hoa đào ánh quang lấp loáng, thầm nghĩ: Dù ngươi thân thủ không lường được, nhưng cũng chẳng phải thế gian đệ nhất cao thủ. Muốn nữ nhân của ta, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách đâu.
Đương nhiên, lời này hắn sẽ không nói ra.
Bấy giờ đoàn xe cách thành Xử chỉ còn một ngày lộ trình.
Thành Xử, ở nước Tấn cũng là thành trì bậc nhất, là đại thành văn hóa vang danh ngoài Tân Điền ra.
Thông thường mà nói, càng đến gần đại thành nước Sở, liền càng mang hơi thở phóng túng của đại thành văn hóa kiểu này.
Điểm ấy là do tối hôm đó Vệ Lạc phát hiện cổng thành thành Xử vẫn chưa hề đóng, mà hai bên quan đạo vẫn ánh đuốc kéo dài hơn mười dặm kết luận ra.
Hai bên quan đạo đứng chi chít những người là người. Trong đám đông này, có quyền quý đoan chính ngồi trên xe ngựa, có kiếm khách phổ thông cưỡi lừa, cũng có hiền sĩ cao quan, càng thêm một số bách tính áo vải quần manh.
Nhiều người như vậy, đứng chia ra hai vệ đường, xếp thành hàng hơn mười dặm, giơ đuốc cháy, ngồi xổm trên đất chuyện phiếm tán phét, đúng là để hoan nghênh đoàn xe đến.
Đương nhiên bọn họ hoan nghênh không phải Tề sứ, mà là một đôi bích nhân hiếm có thế gian!
Nói cách khác, những người này chỉ thuần là nhàm chán, chạy tới xem náo nhiệt mà thôi. Bọn họ lo lắng trời tối, không xem được rõ dung mạo của Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân, bèn đốt đuốc sẵn chầu chực.
Đối diện đám đông nhao nhao trông ngóng, ánh mắt háo hức thì Vệ Lạc chớp chớp mắt, nhìn về phía Nghĩa Tín quân.
Hắn đã kéo hết màn xe xuống, cũng chẳng biết những người thành Xử kia có thể vì thế mà tức giận không nữa?
Giữa lúc Vệ Lạc lo âu như thế, đột nhiên màn xe vụt bay, “roạt” một tiếng xé vải liền bị rách thành hai nửa.
Tích tắc, ánh đuốc chiếu mặt đất sáng rực khác nào ban ngày đâm vào mắt hai người.
Bấy giờ, bên trái cũng vang “Roạt” một tiếng xé vải, lại là một màn xe bên khác cũng bị xé làm hai.
Lần này, diện mạo thân hình hai người liền hoàn toàn lộ rõ trước mắt đám đông.
Thình lình, đoàn người hoan hô ầm lên.
Trong tiếng reo hò, chúng nhân chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hai người Vệ Lạc, sung sướng la lớn: “Chao chao — thấy rồi thấy rồi!”
“Trời— chân tuyệt sắc mà!”
“Ôi, đêm nay ngủ không yên rồi.”
Giữa những tràng chỉ trỏ lung tung, giữa những tiếng bàn tán sôi nổi, Vệ Lạc cùng Nghĩa Tín quân đầy mặt bất đắc dĩ nhìn kiếm khách áo trắng trên lưng ngựa, đương rung đùi đắc ý hả dạ không thôi.
Màn xe bị xé, tự nhiên là do tên này ra tay rồi.
Bên đường, mấy lão hán ngồi xổm trên đất, vừa ngó nghiêng tha thiết Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân, vừa há miệng đầy răng vàng cả giọng nói: “Quả nhiên đẹp mắt!” “Đúng đó, tiếc là tiểu nhi nhà ta chưa tới.” “Đích thị nhìn mà vui thích.”
Dọc đường đi đều là những câu đối thoại như thế.
Vệ Lạc nghe mà chỉ dở khóc dở cười. Từ đối thoại của họ, nàng như tìm lại cảnh tượng kiếp trước khi còn bé, một đám trẻ con kết bầy kết đàn kéo tới thôn bên xem phim.
Nghĩa Tín quân cũng có phần bất đắc dĩ, màn xe đã bị kiếm khách kia xé mất, dẫu lòng chẳng muốn, hắn cũng chỉ đành để những tiện dân nọ bình phẩm từ đầu tới chân, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đoàn xe chạy vào thành Xử.
Nơi cửa thành Xử, đứng hai bên chủ yếu là xe ngựa, xe bò, xe lừa. Nói cách khác, đám đông vây xem đã đổi thành người có gia thế có thân phận. Đương nhiên, quan sát kỹ thì mười đã có chín là thiếu nữ và tiểu nhi.
Đoàn xe mới tiến vào trong đã không đi nổi.
Bởi vì đường phố phía trước bị chúng tiểu nhi cùng các thiếu nữ tay nắm tay, ngăn lấy.
Bọn họ cản giữa đường, xướng hát inh ỏi: “Sắc đêm đã thâm, đường nhuộm phong trần. Quân cớ gì chẳng xuống nghỉ chân?”
Tiếng xướng rất vang dội, mười mấy người đồng thanh cất giọng, quả là rất nhiệt tình.
Nhiệt tình đến độ Nghĩa Tín quân cũng phải rầu nét mặt.
Kỳ thực, sau khi biết được phía trước có đạo tặc, hắn liền tính toán ở lại thành Xử nghỉ ngơi một chút, thong dong bày bố. Song hiện tại lại bị những kẻ này vừa ngăn vừa cản, cũng gần như bị ép xuống xe vậy, hắn có chút không nguyện.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, cảnh tượng này hắn đã chứng kiến quá nhiều, cũng quen lắm rồi.
Đoạn, Nghĩa Tín quân vươn đầu ra ngoài, giữa đầy những ánh nhìn chằm chặp không chớp mắt, giữa một tràng tiếng gào thét hò reo, hai tay hắn chắp lại, cao giọng đáp: “Cảm tình của chư vị, Nghĩa Tín nào dám không nhận?”
Hắn đáp ứng rồi!
Chúng tiểu nhi thiếu nữ nhất tề mừng rỡ.
Nghĩa Tín quân đợi đến khi tiếng hoan hô ngừng lại, liền đưa mắt ra hiệu với một kiếm khách.
Ngay sau đó, kiếm khách kia đề giọng, trường kiếm rút lấy, chĩa về phía đám đông, quát rền: “Chúng ta đi đường gian nan, mệt nhoài khó chống. Cảm tình của chư vị, chủ ta đã nhận, đêm vừa canh Hợi, thì mời chư vị rời khỏi, đừng trở ngại việc thu xếp nghỉ ngơi. Được chứ?”
Vệ Lạc nghe tới đó, suýt chút bật cười ra tiếng.
Tiếng quát của kiếm khách đằng đằng sát khí, tư thế cũng vô cùng uy vũ hùng tráng, ấy vậy mà lời hắn lại buồn cười ra trò.
Hắn lại hẹn với những người kia: Các ngươi muốn ầm ĩ, muốn vây xem đều được, có điều đến chừng mười một giờ đêm thì phải tản đi, để chúng ta nghỉ ngơi, được chứ?
Đây có gì mà không được?
Thế là, mấy trăm người thành Xử đồng thời lớn giọng đáp: “Vâng!”
(1) thỏ khởi cốt lạc (兔起鹘落): thỏ vừa xuất hang chim cắt liền lao xuống bắt mồi, ý chỉ hành động mau lẹ, dứt khoát.