Chỉ trong chốc lát, Vệ Lạc đã chạy đến. Mái tóc dài ướt đẫm phủ trên bờ vai trắng muốt, nàng khoác trên mình bộ y phục đỏ rực, nổi bật dưới ánh trăng mờ ảo. Vệ Lạc biết Nghĩa Tín quân thích nàng mặc đồ đỏ, nên hễ có dịp, nàng đều khoác thêm chiếc áo ngoài này.
Nàng chạy đến trước mặt Nghĩa Tín quân, gương mặt trắng ngần ửng hồng vì vận động, lấp lánh những giọt nước long lanh. Khuôn mặt vốn ung dung hoa quý, giờ phút này càng thêm minh diễm vô cùng.
Nghĩa Tín quân chăm chú nhìn nàng, nuốt khan một cái, bỗng thấy người nóng ran.
Vệ Lạc vừa đến gần đã đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, ngẩng đầu cười hì hì: “Quân đi theo ta.”
Thanh âm mềm mà mĩ, dưới đêm trăng càng thêm quyến rũ.
Nghĩa Tín Quân không khỏi cúi đầu, lấy tay nâng mặt nàng lên, khẽ hôn đôi môi nhỏ nhắn.
Chỉ hôn vài cái, hắn liền buông tay, nhìn Vệ Lạc đỏ mặt cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Hai người tay trong tay, bước ra bờ hồ.
Chiếc thuyền con đã neo sẵn bên đám cỏ ven hồ, hai người nhẹ nhàng nhảy lên. Vệ Lạc dùng sào tre chống mạnh vào bờ, thuyền lắc lư rồi lướt đi.
Mỗi lần thuyền lắc lư, mặt hồ lại xao động, gợn sóng nổi lên, ánh trăng chiếu xuống, lấp lánh ánh bạc.
Vệ Lạc đặt sào tre xuống thuyền, hai chân đứng vững giữa thuyền, vận nội lực đẩy nhẹ, thuyền như mũi tên lao vun vút trên mặt hồ, lướt sóng hướng về phía xa.
Hồ nước phủ Nghĩa Tín quân thông với một con sông lớn qua một con lạch nhỏ rộng hai mét ở phía bên kia núi. Vệ Lạc đã vô tình phát hiện ra điều này lần trước, nhân cơ hội này, nàng muốn cùng Nghĩa Tín quân tận hưởng cảnh sắc non nước hữu tình nơi đây.
Nàng đứng đó, yểu điệu thướt tha, bộ y phục đỏ rực bay phần phật trong gió hồ. Mày ngài như tranh vẽ, mắt sáng như sao, nàng nhìn hắn, ý cười ánh lên trong mắt.
Khoảnh khắc ấy, Nghĩa Tín quân như say.
Vệ Lạc quay đầu lại, thấy Nghĩa Tín quân ngây ngốc nhìn mình, khóe miệng nàng khẽ cong lên. Nàng chạy nhẹ đến phía sau hắn, chậm rãi quỳ xuống, từ phía sau ôm lấy hắn đang ngồi trên ghế gỗ.
Đôi tay nhỏ bé của nàng ôm chặt lấy hắn, hương thơm thoang thoảng khiến tâm hồn người ta say đắm. Nghĩa Tín quân đưa tay ra, gắt gao nắm lấy tay nàng, không hề nhúc nhích.
Thuyền nhẹ trôi trên mặt hồ, ánh trăng soi bóng xuống mặt nước. Bóng dáng hai người gắn bó bên nhau, kéo dài, dài mãi…
Tiếng gió nhẹ lay động quần áo, mơn man mái tóc hai người, quấn quýt, đùa vui.
Vệ Lạc vùi mặt vào lưng hắn, cũng không nhúc nhích. Cứ như vậy, nàng có thể nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của hắn. Mỗi hơi thở của hắn đều mang đến hương thơm thanh mát dễ chịu.
Rất lâu sau, nàng khẽ nói: “Tố, hay là đêm nay chúng ta ngủ trên thuyền nhé?”
Giọng nói nàng như gió thoảng.
Nhưng nói xong, Vệ Lạc mãi không thấy Nghĩa Tín quân trả lời.
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt nóng bỏng của hắn. Ánh mắt hắn sáng rực, có chút mất kiểm soát nhìn vào môi nàng, vào cổ nàng.
Vệ Lạc hiểu ra ngay. Mặt nàng đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống.
Hơi thở của hắn, lúc này cũng ấm áp như đang sưởi ấm tay nàng. Mặt Vệ Lạc càng lúc càng đỏ.
Không biết bao lâu sau, giọng Nghĩa Tín quân khàn khàn vang lên, “Lạc?”
“Vâng.”
“Lạc!”
“Vâng.”
Hắn cúi đầu, hôn lên mái tóc đen của nàng, lẩm bẩm: “Lạc, có nàng bên cạnh, lòng ta vui sướng.”
Những lời này nghe quen thuộc, dường như đã có ai đó từng nói.
Không hiểu sao, khoảnh khắc này, lòng Vệ Lạc dâng lên nỗi chua xót. Nàng vội vàng đè nén cảm xúc không nên có này.
Hai tay nàng siết chặt, vùi mặt vào lưng hắn, khẽ nói: “Tố, ta chỉ có chàng.”
Tố nghe vậy cười, nụ cười rạng rỡ vô cùng.
Hắn hôn lên trán nàng, nói nhỏ: “Ta cũng vậy.”
Lúc này, gió thổi mạnh, Nghĩa Tín quân khẽ rùng mình.
Vệ Lạc vội ngẩng đầu lên, nhìn hắn dịu dàng nói: “Gió hồ lớn quá, chàng lạnh không?”
Nghĩa Tín quân không biết võ công, thể chất yếu đuối, hơn nữa giờ đã sang tháng mười, đêm lạnh thấu xương.
Nghĩa Tín quân lắc đầu, định nói gì đó, nhưng Vệ Lạc đã cởi áo khoác đỏ của mình khoác lên người hắn. Chưa kịp để hắn phản đối, nàng đã bước lên, ngồi vào lòng hắn.
Cuộn mình trong lòng hắn, Vệ Lạc kéo áo choàng che cho hai người, dụi đầu vào cằm hắn, lẩm bẩm: “Trăng sáng như gột rửa, hồ trong như gương, cảnh đẹp thế này ta phải chơi thêm chút nữa. Chàng không được lạnh đâu đấy!”
Thân thể mềm mại ấm áp của nàng tựa vào lòng hắn, hương thơm từ tóc nàng, theo mấy tầng áo lụa thoang thoảng đưa tới, làm lòng hắn say.
Nghĩa Tín quân dịch người ra sau một chút. Khi Vệ Lạc chuẩn bị thuyền, đã gắn chặt ghế vào mạn thuyền. Hiện tại mạn thuyền cao hơn một chút, tựa như lưng ghế đủ để hắn tựa vào.
Nghĩa Tín quân dang tay, ôm chặt eo Vệ Lạc.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, vùi mặt vào vai nàng, lặng lẽ hít thở, cảm nhận.
Giây phút này, Nghĩa Tín quân chỉ ước, thời gian có thể dừng lại, mãi mãi dừng lại như thế này.
Vệ Lạc như chú mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng hắn, âm thầm vận nội lực. Bỗng nhiên, Nghĩa Tín quân cảm thấy toàn thân như được sưởi ấm bởi ánh mặt trời, ấm áp vô cùng, dễ chịu vô cùng.
Hắn không biết Vệ Lạc đang dùng nội lực sưởi ấm cho hắn, hắn chỉ nghĩ rằng, vì ở trong lòng nàng nên gió hồ, khí lạnh tháng mười đều không thể chạm vào hắn.
Thuyền nhẹ lướt trên mặt nước, ánh trăng soi sáng khắp nơi. Xa xa, những ngọn núi xanh đen sừng sững. Đèn dầu trên thuyền tỏa sáng rực rỡ.
Vệ Lạc vẫn cuộn tròn, nàng chớp mắt đếm những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời, rồi lẩm bẩm: “Tố, hát cho ta nghe đi?”
Nghĩa Tín quân khẽ động đậy trong lòng nàng, không ngẩng đầu lên, khẽ hát: “Nước trong veo man mác, núi La xanh um. Mỹ nhân ơi mỹ nhân, làn da thơm ngát, mắt long lanh nhìn quanh. Mỹ nhân ơi mỹ nhân, làm ta vui thích, làm ta vui thích. Ta muốn giặt áo bào sạch sẽ, ta muốn về núi La, ta muốn cùng mỹ nhân…”
Giọng hắn trong trẻo như tiếng ngọc va vào nhau, vang vọng trong đêm trăng lạnh lẽo.
Vệ Lạc vẫn cuộn tròn trong lòng hắn, khi chàng hát đến lần thứ hai, nàng cũng hòa theo: “Nước trong veo man mác, núi La xanh um. Mỹ nhân ơi mỹ nhân, làn da thơm ngát, mắt long lanh nhìn quanh. Mỹ nhân ơi mỹ nhân, làm ta vui thích, làm ta vui thích. Ta muốn giặt áo bào sạch sẽ, ta muốn về núi La, ta muốn cùng mỹ nhân.”
Tiếng hát của hai người, một trong trẻo, một trầm ấm, như giai điệu du dương nhất trần gian, vang vọng trong gió đêm trên mặt hồ.