Việt Cơ

Chương 21: Cao Dật ra tay



Vệ Lạc lúc này thực sự rất khó xử, đáng thương cho nàng là một đại cô nương, loại chuyện làm mai kiểu này làm sao mà nói ra được chứ?

Vệ Lạc càng nghĩ càng không tiện mở miệng, càng nghĩ mặt lại càng nhăn lại.

Thập Thất mặt tròn thấy vẻ mặt nàng kì quái, không khỏi nghiêng đầu nhìn nàng chăm chú, ngạc nhiên nói: “Chuyện gì mà đệ buồn?”

Vệ Lạc nghe vậy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi đột ngột ngẩng đầu nói từng câu từng chữ: “Cầm Nha muốn đệ hỏi mọi người, có ai nguyện ý hoan hảo với nàng không?”

Nàng một bộ thấy chết không sờn, lúc nói hai chữ “hoan hảo”, giọng của nàng run lên một cái.

Một hồi im lặng!

Tuy rằng Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn không chớp mắt, nhưng đội ngũ đột nhiên im lặng như thế khiến nàng bị doạ. Nàng mới vừa quay đầu lại, bỗng dưng, một loạt tiếng cười to “Ha ha ha ha” truyền đến!

Một bàn tay to vươn ra vỗ thật mạnh vào vai trái Vệ Lạc, Thập Thất mặt tròn cười to nói: “Cầm Nha muốn tìm người hoan hảo chỉ là chuyện thường, đệ việc gì phải khẩn trương đến thế?

“Bốp” một tiếng, vai phải của nàng cũng theo đó đau nhức, một đại hán râu quai nón nhếch miệng cười nói: “Tiểu nhi là đồng nam, sợ là vẫn còn xấu hổ đây.”

“Ha ha ha ha.”

Lại một trận cười to nữa.

Hán tử trung niên râu dài kia cũng lắc đầu cười, ánh mắt nhìn Vệ Lạc cũng không còn phát hoả: “Thật sự là tiểu nhi. Nam nữ h0an ái là đạo lý của đất trời, mặc dù Cầm Nha không đủ trắng, nhưng cũng to mẩy hiếm thấy.”

To mẩy hiếm thấy?

Vệ Lạc đột nhiên phát hiện, mình cho rằng Cầm Nha vừa béo vừa xấu, nhưng mấy điều đó trong mắt các nam nhân ở đây lại là không tệ. Hơn nữa, bọn họ còn thật sự cảm thấy bộ dạng cao to tốt tướng là một loại ưu điểm nữa!

Trước mặt Vệ Lạc vẫn còn ngây ra như phỗng, mấy nam tử cao to chừng ba mươi tuổi liên tục xoa tay, nói: “Ta đi, ta bằng lòng đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1152: C1152: Liên hợp lùng bắt

“Này! Lần trước ngươi đi rồi, lần này đến ta!”

“Đừng ồn nữa, rút cỏ đi!”

“Đúng, đúng đấy, rút cỏ đi!”

Trong ánh mắt trừng lớn của Vệ Lạc, năm sáu tạp công to khoẻ bắt đầu vây lại, mà Thập Thất mặt tròn lại từ bên đường nhổ mấy ngọn cỏ. Hắn đi đến trước mặt các tạp công này, cầm cỏ dại trong tay phải rồi nói: “Được cọng dài nhất thì đi.”

“Ừ!”

Năm sáu nam nhân thay phiên nhau rút một ngọn cỏ từ tay Thập Thất mặt tròn, sau đó bọn họ cầm ngọn cỏ trong tay đi so với từng người, nhất thời, một loạt tiếng cười ha ha truyền đến, “Hán Y, lại là ngươi!”

“Tiểu tử ngươi thật có quỷ mà!”

Hán tử đang cầm cọng cỏ dài nhất trong tay, đúng là gã râu quai nón vỗ vai giễu cợt Vệ Lạc vừa rồi, gã râu quai nón này đắc ý nhếch miệng cười to. Chỉ thấy hắn cầm ngọn cỏ trong tay giơ cao lên, sau đó dạo quanh mọi người một vòng, giành được một trận cười ha ha hoan hô rồi mới đi về phía trước.

Vệ Lạc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn gã râu quai nón vừa cao to vừa đen đúa như cột sắt tận đến khi hắn đi rất xa rồi, mới lí nhí: “Cầm Nha nói phải là thanh niên cao lớn tuấn mỹ….” Giọng nàng rất nhỏ, gần như nghe không rõ.

Nhiệm vụ nhanh như vậy đã hoàn thành, Vệ Lạc theo sau mọi người cười ngây ngô một lúc, mới nghĩ tới kéo dài một lúc cũng không thể kéo dài một đời, đành cắn chặt răng chạy tới gần Chiêm Di.

Cạnh đoàn xe lừa, Chiêm Di cưỡi lừa đang nói chuyện với một kiếm khách tuấn tú cưỡi ngựa trắng. Kiếm khách này chính là Cao Dật Vệ Lạc quen biết.

Chiêm Di ở trước mặt Cao Dật thì cúi đầu khom lưng, cười đến híp cả mắt, trái lại Cao Dật vẫn là nét mặt thản nhiên, theo thói quen duy trì vẻ lạnh lùng bên ngoài của y, còn có chút khinh thường.

Vệ Lạc chạy chậm phía sau Chiêm Di, thấy hai người đang nói chuyện thì nàng nhẹ tay nhẹ chân đi theo sau, thành thật cúi đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lúc này, Cao Dật chớp mắt, xem xét Vệ Lạc vừa tới.

Y nhìn chằm chằm Vệ Lạc, hai mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Chiêm Di thấy Cao Dật chú ý đến tiểu nhi tạp công này, vội vàng cười cười nói: “Túc hạ, tiểu nhi này tay chân lanh lẹ, còn biết chữ, có thể hữu dụng.” Hắn nói tới đây, quay đầu quát Vệ Lạc: “Ngu xuẩn! Sao còn không qua đây chào?”

Chiêm Di vừa quát xong, Cao Dật liền nhíu mày, chỉ thấy y giơ tay lên, một tiếng “Bốp” thanh thuý từ bàn tay truyền ra, một bạt tai này vừa vang vừa giòn, khiến mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người!

Chiêm Di chẳng hiểu tại sao bị đánh, lại giữa ban ngày ban mặt, nhất thời sững sờ tại chỗ. Hắn ôm mặt, mặt trắng bệch nhìn Cao Dật, lắp bắp: “Túc…túc hạ?”

Cao Dật lạnh lùng nhìn hắn: “Cậu ta tên là Vệ Lạc.”

Y vì mình mà ra tay!

Túc hạ Cao Dật vì tiểu nhi tạp công này mà ra tay!

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.

Lúc này, giọng nói lành lạnh của Cao Dật truyền đến, “Tuổi Vệ Lạc dù nhỏ, cũng đường đường là một trượng phu! Sĩ có thể giết, không thể nhục, cậu ta là người như thế, kẻ dơ bẩn bực này như ngươi có thể vũ nhục?

Vệ Lạc ngẩn ngơ.

Nàng ngơ ngác nhìn Cao Dật, đột nhiên trong mắt có chút chua xót.

Vệ Lạc vội vàng cúi đầu, chắp tay trước ngực nói: “Cám ơn Cao đại ca.”

Cao Dật lắc đầu, thở dài với Vệ Lạc: “Thân là trượng phu, há dung được tiểu nhân vũ nhục?”

Lúc này, Cao Dật quay qua xe lừa của Thập Lục cô nương, cũng không chắp tay mà chỉ khẽ nâng cằm thản nhiên nói: “Thập Lục cô nương, mặc dù tiểu nhi này còn nhỏ, cũng là một trượng phu lẫm liệt, hãy xem trọng cậu ta.”

Thập Lục cô nương mở to đôi mắt chằm chằm đánh giá Cao Dật, trong ánh mắt sáng rỡ kia nào có gì là không vui. Nàng ta chỉ lo nhìn chằm chằm ngược xuôi thân thể cao to cường tráng và khuôn mặt của Cao Dật, nhìn chăm chú đến tận khi Cao Dật khó chịu nhíu mày, mới luôn mồm nói: “Vâng, vâng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 358: Chia tay?

Cao Dật gật đầu, quay sang nói với Vệ Lạc: “Ta có một chuyện, ngươi đồng ý giúp ta chứ?”

Vệ Lạc vội vàng đáp: “Được.”

Cao Dật rốt cuộc không để ý đến mọi người nữa, giục ngựa chạy về phía trước. Vệ Lạc vội vàng đuổi theo.

Cao Dật vừa khuất khỏi tầm nhìn của đám người Thập Lục cô nương liền thả chậm ngựa. Y cúi đầu nhìn Vệ Lạc, thở dài: “Trượng phu xưa nay, sợ nhất là bị huỷ ở tay tiểu nhân!”

Vệ Lạc im lặng song hành cùng với tuấn mã của y.

Cao Dật như có điều suy nghĩ đánh giá Vệ Lạc. một lúc lâu sau đột nhiên nói: “Mới chỉ mấy tháng, sắc mặt Vệ Lạc ngươi đã hồng hào, bước chân nhẹ nhàng, hô hấp sâu mà êm. Xem ra cũng không phải người bẩm sinh thể yếu.”

Vệ Lạc mỉm cười, miệng nàng mấp máy, nghĩ nghĩ rồi nói: “Mỗi ngày đệ đều luyện tập bằng kiếm gỗ.”

Cao Dật nhẹ “a” một tiếng, một lúc lâu sau nói: “Còn có việc này?”

“Vâng.”

Cao Dật nhíu mày trầm tư.

Hai người chậm rãi lướt qua từng chiếc xe trâu, từng chiếc xe lừa.

Một hồi lâu, giọng nói của Cao Dật truyền đến, “Nếu như thế, về sau ngươi cứ tiếp tục luyện tập.”

Thấy y không đáp ứng chỉ giáo mình kiếm thuật thì Vệ Lạc hơi hơi thất vọng.

Hai người lướt qua đoàn xe trâu, từ từ đi tới đoàn xe ngựa. Gần đến đoàn xe ngựa nhất thì mùi hôi tanh nồng cũng bớt đi rất nhiều, còn có mùi thơm bay thoảng tới.

Cao Dật vừa tới thì tiếng cười trong sáng của một thiếu niên truyền đến, “Cao đại ca, đây là người huynh mời đến à? Tiểu nhi như vầy cũng có thể hữu dụng sao?”

Cao Dật cười cười, đang muốn đáp lại thì một khiếm khách thanh niên khàn khàn ngắt lời: “Tiểu nhi này? A, chính là người ngày đó bị kiếm chỉ vào mà mặt không đổi sắc? Tiểu nhi mặc dù yếu ớt nhưng lại dũng khí anh hào, quả thật có thể thành trượng phu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.