Việt Cơ

Chương 42: Đối lập



Tay Thành Hề che miệng Vệ Lạc, miệng rộng lại để sát vào không ngừng ngửi gặm, hắn vừa gặm vừa tặc lưỡi liên thanh, “Thơm nhẵn khác thường, ta quả thật tinh mắt!”

Lúc này Vệ Lạc đã nổi giận tới cực điểm, nàng đã không còn tinh thần đi suy nghĩ tên này lúc nào đến, Tố đâu, tại sao không nghe thấy tiếng động. Hiện tại hết thảy thần kinh của nàng đều căng thẳng, cố gắng để mình tâm như chỉ thuỷ (lòng không phiền muộn), hai mắt híp lại, nỗ lực lờ đi cảm giác tê dại và căm ghét khi hắn gặm hôn mang đến cho bản thân, chỉ chuyên chú chờ thời cơ.

Lúc này, tay Thành Hề đã đưa đến đai lưng nàng, ngón tay hắn thô ráp cách y phục m ơn trớn làn da mềm mại, khiến Vệ Lạc nổi một mảng da gà lớn.

Cảm giác bị một tên đàn ông xa lạ, không hề yêu thương đụng chạm thật sự rất buồn nôn!

Trong lúc căng thẳng, cái ý nghĩ này chợt loé lên.

Lúc này, tay Thành Hề đã đi tới eo nhỏ của nàng, bàn tay to lớn của hắn sờ s0ạng hông nàng một cái, liền di chuyển đến hai chân!

Khi tay hắn dời về phía vị trí ẩn mật kia, Vệ Lạc cảm giác rõ ràng hứng thú của hắn, hô hấp hắn ngày càng đục ngầu.

Nhưng chính lúc này!

Cơ hồ nhanh như chớp, hai tay Vệ Lạc đã tự do từ lâu đồng thời duỗi ra, vòng lại, cực kỳ nhanh gọn chụp lên cổ Thành Hề. Ngay tại lúc tiếp xúc với làn da của hắn, hai ngón tay cái Vệ Lạc uốn cong, cùng lúc chụp giữ hõm động mạch bên gáy của hắn!

Khi Vệ Lạc học kiến thức cấp cứu có nghe người ta nói qua, chỗ này chỉ cần hơi dùng sức là có thể làm người ngất xỉu thậm chí tử vong. Hơn nữa, trước đây nàng xem TV thì bộ đội đặc chủng chính là chặt tay vào vị trí này để khiến kẻ địch té xỉu.

Lúc hai tay Vệ Lạc chụp lên cổ bản thân, Thành Hề còn thong thả cười hì hì, “Tiểu nhi, lần trước chưa chuẩn bị mới để ngươi thoát thân. Ngươi cho rằng luyện mấy tháng kiếm gỗ đã có thể địch nổi Kiếm Sư ta đây sao.”

Hắn cười xong, liền trề môi ra sáp lại gần, chuẩn bị phủ lên môi nhỏ nhắn của Vệ Lạc!

Tham Khảo Thêm:  Chương 48

Nhưng, cái miệng rộng của hắn mới đưa được một nửa, mắt thấy chỉ còn ba tấc là có thể bao lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn đáng yêu lại đáng trách thì đột nhiên, hai ngón tay cái của Vệ Lạc đã tỳ chặt!

Nhất thời, một cảm giác trời đất quay cuồng bỗng nhiên kéo tới!

Thành Hề là Kiếm Sư, vốn lăn lộn lâu trong trường sinh tử mà rèn thành một tay Kiếm Sư. Cùng lúc cơn choáng váng kéo tới, hắn theo bản năng, nhạy bén cảm giác được một sự uy hiếp của cái chết!

Tức thì, bàn tay đã đưa đến chỗ bắp đùi Vệ Lạc cứng lại, miệng cũng khựng giữa không trung.

Trong ánh tuyết chiếu rọi, hai mắt Vệ Lạc phẳng lặng không gợn sóng, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Thành Hề, từ từ nói: “Túc hạ cho rằng đôi tay này của ta siết mạnh lên, tính mạng ngài sẽ còn hay không?”

Trong bóng tối, hai con mắt đang nóng rực của Thành Hề dần dần trấn tĩnh, hô hấp gấp gáp đục ngầu cũng bằng phẳng trở lại. Hắn trừng Vệ Lạc, chăm chú trừng mắt. Hồi lâu sau hắn há miệng lộ rõ hàm răng trắng, rất buồn bực lầm bầm: “Tiểu nhi ngươi thật quá gạt người! Tiểu tử bên cạnh ngươi chẳng qua có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơn ta, hoàn toàn không tính là một bậc trương phu, tại sao ngươi có thể ngủ với hắn nhưng không muốn theo ta?”

Hắn nói tới đây, giọng hơi lên cao, vẻ mặt cũng thêm phần buồn bực. Hắn trừng lớn đôi mắt ngang bướng sáng rực, nghiến răng căm hận nói: “Ngươi chính là người ta chọn trúng, bây giờ lại cùng một tên đồng nam đê hèn ngủ chung một giường, sớm chiều chung sống, khiến ta bị chúng nhân chê cười!”

Thàn Hề thật sự rất buồn bực, trong giọng nói còn mơ hồ mang theo thương tâm, ánh mắt lên án nhìn về phía Vệ Lạc, tựa như nàng chính là một kẻ thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa.

Thành Hề như thế này, dù đáng trách vô cùng, nhưng Vệ Lạc cũng hơi buồn cười.

Nàng làm mặt lạnh, hai mắt u ám, không để ý tới Thành Hề đang ghen tị phát cáu quát: “Từng nghe một lời hứa của trượng phu đáng giá ngàn vàng, Thành Hề, hiện tại sống chết của ngươi đang nằm trong tay ta, ta muốn ngươi lập lời thề, từ đây không được quấy rầy ta nữa!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 347: Ba Tai Họa (5)

Vệ Lạc nói tới đây, nín thở, chuyên chú nhìn Thành Hề chằm chằm, chờ hắn trả lời.

Vào lúc này, đối với thế nhân mà nói, ràng buộc đạo đức chiếm địa vị chủ lưu, mà lời thề là vô cùng thần thánh, tín nghĩa càng là tiêu chuẩn chủ yếu đánh giá phẩm đức một người.

Thành Hề xác thực cần phải lập lời thề, dù cho bên cạnh họ không có người thứ ba nghe được, hắn cũng sẽ không dễ dàng vi phạm, bằng không, hắn sẽ cảm giác mình sẽ khiến đất trời nổi giận, sẽ lưu lại một bóng ma rất sâu trong lòng.

Bởi vậy, Vệ Lạc gắt gao nhìn hắn, chờ hắn lập lời thề.

Thành Hề cũng đang nhìn Vệ Lạc chằm chằm.

Đôi mắt sáng của hắn trong ánh tuyết nhàn nhạt như mắt sói tựa lửa thiêu, sâu thẳm, phát ra ánh sáng xanh lục!

Đối diện một hồi, Thành Hề kéo kéo miệng, nói: “Ta sẽ không lập lời thề này.”

Khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc trầm xuống!

Gần như cùng lúc, Thành Hề quay đầu! Hai tay hắn như chớp tung ra!

Vệ Lạc kinh hãi, nàng vội vã xuất kình lực nhỏ nơi ngón tay cái!

Ngay khi kình lực của nàng xuất ra, động tác của Thành Hề rõ ràng chậm lại. Nhưng, nhưng không thể khiến hắn ngừng động tác.

Lúc này, hai mắt Vệ Lạc trợn thật lớn, nàng biết, ngón tay mình chỉ cần dùng thêm chút lực, Thành Hề sẽ chết ngay tại chỗ, điểm này Thành Hề cũng rất rõ, nhưng hắn không có mảy may ý nghĩ dừng lại động tác.

Vệ Lạc không khỏi do dự.

Nhìn thấy nàng như thế, Thành Hề đang gấp rút lại nở nụ cười. Hắn dùng đầu miễn cưỡng hất văng tay Vệ Lạc, thân thể nhảy búng một cái, mau nhẹ nhảy đến đầu giường nàng, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Trong bóng tối, Vệ Lạc chăm chú nhìn hai mắt hắn, chống khuỷu tay ngồi dậy nửa người, đối mặt với Thành Hề.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vệ Lạc nhàn nhạt mở miệng, “Vừa nãy ta có thể giết ngươi!”

“Ta biết!” Giọng Thành Hề đột nhiên vang lên, cắt lời Vệ Lạc. Hắn híp đôi mắt đánh giá Vệ Lạc, “Đêm nay tranh tài, là ta thua, đêm nay ta có thể không động tới ngươi nữa!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Vệ Lạc nghe vậy, lời muốn thốt ra đều nuốt xuống, lòng lén thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại Thành Hề đã thoát khỏi khống chế của nàng, hắn có thể hứa đêm nay buông tha nàng, nàng đã hài lòng rồi.

Hai mắt Thành Hề vẫn như cũ sáng quắc nhìn chằm chằm Vệ Lạc, lần này phải tới tận mấy phút!

Vệ Lạc cúi mặt, vô cảm mặc hắn dò xét.

Một lúc lâu, Thành Hề cười ha ha, đứng bật dậy đi ra ngoài. Mãi khi tiếng bước chân đã đi xa mà tràng cười của hắn vẫn còn vang vọng. Mơ hồ, Vệ Lạc nghe được mấy tiếng bước chân chạy tới gần, tiếp theo, nàng lại loáng thoáng nghe được mấy giọng nói nhỏ truyền đến, “Tại sao lại ra nhanh vậy?”

“Thành Hề, sao ngươi vẫn chưa đắc thủ tiểu nhi kia?”

Nghe vậy, Vệ Lạc hừ hừ, quay đầu đi.

Trên giường không có bóng Tố.

Vệ Lạc vội vã bò qua, đến gần vừa nhìn đã thấy Tố đang nằm trên đất không nhúc nhích. Vệ Lạc vội vã đưa tay đặt lên chóp mũi hắn. Cảm giác trên đầu ngón tay có hơi thở ấm áp thổi qua, trong lòng Vệ Lạc mới buông lỏng, nhảy xuống giường kéo Tố lên nằm ngay ngắn.

Nàng không cần nhìn kỹ cũng đoán được Tố chỉ là bị Thành Hề đánh ngất, tính mạng thân thể đều không gì đáng ngại. Chỉ là nàng, trải qua một phen dằn vặt như thế đã tỉnh cả ngủ.

Mở to đôi mắt, Vệ Lạc nhìn ánh tuyết óng ánh bên ngoài, có chút cáu giận nghĩ thầm: “Ta khổ luyện như thế, nhưng ngay cả Thành Hề vào lúc nào cũng không biết. Aiz, xem ra còn phải càng thêm khổ luyện mới được.”

Vệ Lạc chỉ lo bực bội bản thân, cũng không hề nghĩ rằng, như Thành Hề là Kiếm Sư ở đoàn xe của một trong sáu đại danh cơ Mi chủ đảm nhiệm chức trách hộ vệ là chính, lại há có thể thuộc hạng người hời hợt? Người ta là mười mấy năm công lao khổ luyện, hơn nữa thiên phú cũng khá mới có thành tựu ngày hôm nay, mà Vệ Lạc nàng chẳng qua mới luyện được mấy tháng mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.