Trong sân viện khắp nơi ánh đuốc sáng rực, vì có nhủ nhân đến, thỉnh thoảng nhìn thấy từng đoàn thị nữ và kiếm khách đi ra hành lễ.
Không lâu sau, mọi người vây quanh công tử Kính Lăng đi đến chính điện của hắn. Vệ Lạc hai ngày liên tiếp lo lắng đề phòng, chưa hề ăn uống hay ngủ nghê, hiện tại đã buồn ngủ vô cùng.
Nàng dùng tay áo che miệng ngáp một cái, theo sát vài bước, đi qua ba tầng rèm châu, bước lên sàn ngọc thạch trong chính điện, lại qua một tầng màn che, rồi lại một tấm rèm châu, cuối cùng, bọn thị vệ lui ra, các thị nữ vây quanh công tử Kính Lăng đi tới tẩm cung của hắn.
Công tử Kính Lăng vừa bước vào tẩm cung, các thị nữ liền đi lên trước, tháo mũ quan, cởi ngoại bào. Đương lúc vô cùng bận rộn, giọng nói trầm thấp ưu nhã kia của hắn truyền ra, “Vệ Lạc?”
Vệ Lạc đang ngáp, ngáp chính là một loại bệnh, nàng càng ngáp càng hăng, hai mắt càng không mở ra được. Dù nàng mạnh mẽ lệnh bản thân phải tỉnh tảo lại, chấn chỉnh tinh thần một chút, nhưng không hề tác dụng. Trong hoảng hốt Vệ Lạc có chút không hiểu: Mình bị làm sao rồi? Tới bên người Kính Lăng, thành sai vặt bên người hắn, là cực kì không an toàn, vậy mà mình lại thả lỏng thế này?
Nàng ngước đầu, tay áo che miệng nhỏ, đang ngáp từng cái sung sướng thì đột nhiên cảm giác bầu không khí trong điện có chút khác thường.
Phát hiện ra điều này cũng không dễ dàng, phải biết rằng đầu óc nàng hầu như đã tạm ngừng hoạt động.
Vệ Lạc ngây ngốc nhắm mắt lại, ngây ngốc thả ống tay áo xuống, ngây ngốc ngẩng đầu lên.
Nàng vừa ngẩng đầu, liền đối diện với mười cặp mắt bắn vèo vèo về phía nàng, đám tỳ nữ vây quanh công tử Kính Lăng hầu hạ đang dùng ánh mắt kinh ngạc lẫn thương hại nhìn chằm chằm nàng.
Vệ Lạc trừng mắt nhìn, đại não rốt cục tỉnh táo lại, nàng cười gượng, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía công tử Kính Lăng.
Công tử Kính Lăng đứng chếch nàng, một mái tóc dài đen nhánh đã tháo quan tựa thác nước đổ xuống tới vai. Thêm bức mành mỏng manh kết từ ngọc trai phía sau hắn làm nền, cứ như thần linh trong mộng vậy.
Hắn hơi nghiêng đầu, hai mắt thẫm như trời sao yên lặng liếc về phía Vệ Lạc. Dưới ánh nến sáng nơi nơi, ngũ quan tuấn mĩ của hắn chìm trong tranh tối tranh sáng, chẳng khác nào đường nét non sông được tỉ mỉ chạm trổ, không chỗ nào không phải là kiệt tác của trời cao.
Công tử Kính Lăng nhìn Vệ Lạc, bắt gặp hai mắt tiểu nhi như nước có chút mơ hồ, có chút ngơ nhác, môi mỏng hắn mở ra, lần thứ ba kêu lên: “Vệ Lạc?”
“Vâng!”
Lần này Vệ Lạc thưa rất vang dội, nàng lăng xăng chạy đến trước người công tử Kính Lăng, quỳ dập đầu thật thấp, thưa rằng: “Tiểu nhân vô lễ, vạn lần mong công tử tha tội.” Nàng muốn trong giọng nói pha chút sợ sệt căng thẳng, nhưng có thể do vẫn còn buồn ngủ, không cẩn thận lại chỉ mang theo ậm ờ mông lung.
Kính Lăng nhìn chằm chằm đỉnh đầu Vệ Lạc, một bộ suy tư nhìn chằm chằm nàng.
Một lát sau, hắn rốt cuộc mở miệng, “Hầu ta thay y phục.”
“A?”
Vệ Lạc kinh ngạc kêu một tiếng, trong lòng thật hoảng hốt, bởi vậy tiếng hô này có chút to.
Công tử Kính Lăng nhíu nhíu mày, chậm rãi, hắn hơi ngồi xổm xuống, theo động tác này của hắn, một suối tóc đen chảy như nước xuống trên đầu, trên mặt Vệ Lạc. Cảm giác sợi tóc phất qua mang mùi thơm thoang thoảng, Vệ Lạc không nhịn được thầm nghĩ: Cũng không biết hắn dùng biện pháp gì dưỡng tóc? Tóc lại suôn mềm, thơm tho như vậy?
Cái ý nghĩ chẳng thể khống chế này, không hề nên xuất hiện, đương nhiên chỉ là thoáng qua mà thôi.
Công tử Kính Lăng cúi người xuống, ngón trỏ thon dài trắng nõn lần thứ hai nâng cằm Vệ Lạc lên.
Theo ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm đến nàng, Vệ Lạc không nhịn được rùng mình một cái. Môi nàng thoáng chút run rẩy, rất muốn nói một câu: Công tử, tôi đường đường là trượng phu, ngài không thể dùng cách này đùa giỡn tôi hết lần này tới lần khác được.
Đáng tiếc là nàng không dám.
Công tử Kính Lăng nhấc cằm nàng lên, buộc Vệ Lạc đang quỳ rạp dưới đất phải ngửa đầu đối diện mình, hai người cách không tới một tấc, hô hấp phả vào nhau, bốn mắt cùng nhìn.
Công tử Kính Lăng đối diện với cặp mắt dịu dàng như nước của Vệ Lạc, thấy rõ trong đôi mắt này một mảnh tĩnh lặng và mờ mịt, môi mỏng không khỏi lần nữa nhếch lên, chậm rãi hỏi: “Ngươi không sợ ta?”
Khi hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào mặt Vệ Lạc, trên lỗ tai, mép tóc, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy. Tiếp đó ngoài ngứa ngáy, không biết tại sao trái tim nàng cũng nhảy lên thình thịch.
Lúc đầu chỉ là hơi rộn, sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, đối mặt với tướng mạo anh tuấn đến nhân thần cộng phẫn của công tử Kính Lăng ở khoảng cách gần như thế, Vệ Lạc cuối cùng đã rõ cảm giác nghẹt thở là thế nào. Nàng không dám hít khí – vì sẽ khiến tràn ngập khắp phổi là hơi thở của hắn.
Ngẩn ngơ một lát, đầu óc Vệ Lạc bắt đầu hoạt động, nàng vội vàng rũ mắt, trầm thấp nói: “Công tử độ lượng! Tiểu nhân hai ngày không ăn không ngủ, hiện tại được công tử cứu giúp, ngàn cân treo sợi tóc, trong lòng thả lỏng nên mới uể oải.” Nàng nói tới đây, cằm hơi dùng sức dằn xuống tránh thoát ngón tay hắn, dập đầu, giọng thanh thuý nói: “Cầu công tử khoan dung.”
Công tử Kính Lăng chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn chằm chằm sau gáy Vệ Lạc, “Hầu ta thay quần áo!”
“A.”
Vệ Lạc khẽ lên tiếng, cực kỳ vô lực.
Nàng từ từ đứng dậy, bước nhỏ tới gần công tử Kính Lăng một chút, sau đó đưa tay, nắm lấy ngoại bào màu đen trên bả vai hắn cởi ra.
Tiếp cận hắn khoảng cách gần như vậy, Vệ Lạc càng thấy khó thở. Nàng nuốt một hớp khí, hai mắt thoáng nhìn các thị nữ cúi đầu đứng yên xung quanh, đột nhiên lui về phía sau một bước, cúi đầu, hai tay chắp lại, cao giọng nói: “Bẩm công tử, việc này không thích hợp.” Lúc này, đầu óc nàng đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Có gì không thích hợp?”
Lần này, trong giọng của công tử Kính Lăng mang theo một tia không kiên nhẫn.
Nghe ra trong giọng nói hắn có chút không kiên nhẫn, thân thể nhỏ bé của Vệ Lạc run rẩy. Nàng tận lực hít một hơi, ép bản thân thả lỏng: Lời này nhất định phải nói ra, mình tuyệt không thể ở chung với hắn! Tuyệt đối không thể, như vậy thực sự quá nguy hiểm!
Bắt bản thân thả lỏng xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc hé ra một nụ cười, nàng ngước cặp mắt cười cong thành trăng lưỡi liềm, lanh lảnh nói với công tử Kính Lăng: “Công tử khác nào loài rồng trên trời, sừng sững mà đứng tựa núi ngọc,” nàng chỉ sang hai hàng thị tỳ mỹ lệ hai bên, hùng hồn nói: “Các thị tỳ này tuy chỉ là ánh đom đóm, nhưng cũng trắng muốt tươi sáng như hoa như trăng.”
Nàng trợn to đôi mắt vô cùng hồn nhiên, dáng vẻ vô cùng thành thật, “Trong hoa đình mỹ viện như thế, mỹ nhân xinh đẹp như hoa như trăng như thế, công tử lại ném vào một con chuột xám xịt là tôi đây, công tử không chê tiểu nhi thô xấu bẩn mắt, nhưng tiểu nhi lại sợ ánh vàng ngọc loạn tâm! Hơn nữa, người đời trông thấy, công tử khó trách khỏi bị chê cười.”
Vệ Lạc nói một hơi tới đây, vốn nàng nên nhân tiện van cầu công tử Kính Lăng sắp xếp cho mình một việc khác, nhưng nghĩ lời của mình cũng vô cùng rõ ràng rồi, liền ngậm miệng.
Trong điện yên lặng như tờ.
Không ai tán tụng! Không một tiếng cười!
Hai hàng thị tỳ vẫn cúi đầu không nhúc nhích như cũ, chẳng khác nào khúc gỗ.
Ngược lại công tử Kính Lăng rất khích lệ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt thâm trầm kia khiến dũng khí Vệ Lạc vất vả lắm mới gióng lên được ào ào trôi mất.
Cuối cùng, hắn mở miệng, “Nói xong rồi?”
“Dạ.”
“Còn muốn nói gì nữa không?”
“Không.”
“Tốt, hầu ta thay quần áo.”… “Dạ.”
Sau khi Vệ Lạc cúi đầu ủ rũ đáp, mặt căng ra đau khổ đi tới trước mặt công tử Kính Lăng, lần nữa kéo ngoại bào đang cởi một nửa kia xuống.
Công tử Kính Lăng rất cao, việc thay quần áo cho hắn trước giờ đều do mấy thị nữ đồng thời cùng làm. Mà lần này chỉ có một mình Vệ Lạc.
Để với tới, Vệ Lạc phải kiễng chân, tay phất qua mấy lọn tóc xanh của hắn, cánh tay đụng vào tay hắn, ngón tay lướt qua cổ hắn, chịu đựng hơi thở mãnh liệt, tràn đầy mọi chỗ của hắn, cảm giác nhịp tim mình mạnh mẽ muốn thoát khỏi lòng ngực, đ è xuống tâm tình không biết là căng thẳng hay là ngượng ngùng, từ từ cởi ngoại bào. Mà đây, mới chỉ là bắt đầu.