Sau khi đến Tấn cung, thỉnh thoảng có người nghểnh đầu nhìn vào trong xe ngựa của công tử Kính Lăng, Vệ Lạc không muốn nhận những ánh mắt đánh giá khác thường kia, đã sớm buông màn xe xuống.
Sau khi buông màn xe, nàng không nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng không dám nhìn về hướng công tử Kính Lăng, bèn nghiêng đầu nhắm mắt lại, bắt chước hắn dưỡng thần.
Xe ngựa lắc lư, bên ngoài tiếng huyên náo càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang, ánh sáng chiếu xuyên màn xe cũng ngày càng tỏ, đến lúc sau đã chẳng khác chi ban ngày. Chỉ chốc lát, xe ngựa dừng lại, một giọng nói cung kính trong trẻo vang lên: “Công tử, đến rồi.”
Bấy giờ công tử Kính Lăng mới mở mắt.
Ngay khi hắn mở mắt, một tiếng hô the thé phá tan trời đêm: “Công tử Kính Lăng đến -“
Âm thanh kia rõ là sắc nhọn, lại cực kỳ vang dội. Nhất thời, tiếng cười đùa ồn ào bốn phía đều im bặt.
Lúc này màn xe ngựa được vén lên, ngay lúc ánh sáng chiếu vào trong xe, Vệ Lạc như thỏ co rụt vào một góc bên khuất sáng, động tác thực sự vô cùng nhanh nhẹn, lanh lẹ cực kỳ!
Công tử Kính Lăng uể oải liếc nàng một cái, nhưng không nói gì, liền ung dung xuống xe ngựa. Một khắc hắn xuất hiện, hơn trăm giọng nói đồng thời vang lên: “Gặp qua công tử Kính Lăng.”
Tiếng cười trong trẻo nhã nhặn của công tử Kính Lăng truyền đến, “Chư vị đa lễ.” Theo hắn đáp lời, tiếng huyên náo lại nổi lên, mọi người vừa cười ha hả đi về phía hắn, vừa cùng nhau hàn huyên vài câu.
Vệ Lạc vẫn rúc trong góc xe ngựa, không nhúc nhích.
Thẳng một hồi lâu, tiếng ồn ào dần dần giảm đi, sau đó, vang lên tiếng bước chân lộn xộn, tiếng người nói càng ngày càng xa, xem ra chúng thần đã vây quanh công tử Kính Lăng cùng vào trong đại điện.
Lúc này, Vệ Lạc mới cẩn thận tới gần màn xe, lặng lẽ hướng ra ngoài xem xét, thấy phụ cận xe ngựa quả nhiên không còn mấy người, lúc này mới nhảy xuống xe ngựa.
Nàng như thỏ trượt xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn công tử Kính Lăng cách đó hơn năm mươi thước, bắt đầu tót đến gần hắn.
Xung quanh công tử Kính Lăng là mười mấy đại thần và danh hiền, Vệ Lạc đi đến sau hắn cách khoảng mười bước thì dừng lại, rồi rập khuôn theo từng bước.
Nàng ngoan ngoãn cúi đầu, tận lực khiến bản thân như không tồn tại. Thực ra, một thiếu niên trang phục như nàng cũng chẳng có cảm giác tồn tại gì cả, căn bản chẳng cần nàng tốn sức.
Khi công tử Kính Lăng đi tới cửa điện, giọng nói the thé kia lại vang lên: “Công tử Kính Lăng vào điện…” âm thanh to rõ, vang vọng thật lâu.
Sau khi đám người công tử Kính Lăng tiến vào đại điện, Vệ Lạc mới cúi đầu, men theo góc điện chậm rề rề đi về phía chỗ công tử Kính Lăng.
Đây là đại điện có sức chứa khoảng ngàn người, dọc vòm cao treo rất nhiều đèn lồ ng, cứ cách mười bước lại có một kiếm khách mặc giáp che ngực đứng gác. Vệ Lạc ngẩng đầu xem xét, không khỏi có hơi do dự.
Công tử Kính Lăng thân là thái tử, chỗ ngồi vô cùng nổi bật. Chính là ghế chủ toạ đối diện chúng quý nhân! Hai bên chủ toạ có hai người ngồi, ở trên tháp bên trái là một nam tử hơn bốn mươi tuổi mang quan hầu, dưới mắt đeo một đôi bọng vàng cực lớn, ông ta hẳn chính là Tấn hầu.
Tấn hầu rất gầy, khuôn mặt hóp đen, hai bên cánh mũi kéo thật dài, bộ dạng u ám.
Ngũ quan ông ta có nét giống với công tử Kính Lăng, nhưng trên người Tấn hầu lại không cảm nhận được chút anh tuấn nào, có chỉ là vẻ âm u và rũ rượi của việc sắc dục quá độ.
Công tử Kính Lăng giữa đám người vây quanh, thản nhiên đi tới chủ tháp phía bên phải, sau khi hắn hành lễ với Tấn hầu, liền ngồi quỳ chân xuống.
Vị trí này là vị trí trung tâm nhất của toàn bộ cung điện. Phía sau tháp kỷ một hầu một thái tử chỉ có xa xa vài cung tỳ đang đứng sát tường, ngoài ra không còn ai nữa. Vệ Lạc suy nghĩ một chút, người hơi co lại gần góc phía sau chủ toạ, sau đó nàng đứng thật sát vào tường, đầu hơi thấp, khoanh tay, một bộ đầy tớ chờ hầu.
Phía trước tháp bên phải, khoảng tám hay chín công tử mặt mũi giống nhau ngồi thành hàng ngang, bọn họ rất giống với Tấn hầu và công tử Kính Lăng, ai nấy vừa nhìn cũng biết những người này chính là mấy vị công tử khác của Tấn hầu. Vệ Lạc chỉ nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt, trong toàn bộ đại điện này, mấy trăm hào quý nhân đang tán chuyện ầm ĩ.
Chờ hết thảy các quý nhân ngồi ngay ngắn sau tháp, Vệ Lạc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nhóm thực khách hiền sĩ kiếm khách công tử Kính Lăng mang theo cũng đều ngồi tháp.
Rốt cuộc tìm được tổ chức.
Vệ Lạc vui mừng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nàng đứng trong góc, nhưng hết thảy đám cung nữ người hầu đều ra vào từ trong góc, khi bọn họ từng người bưng hộp gỗ đi qua trước mặt nàng đều ép nàng dán dính vào vách tường, thật chẳng thoải mái.
Vệ Lạc nhẹ nhàng bước tới hàng thứ chín bên trái, rón rén tìm một tháp trống ngồi xuống. Nàng vừa ngồi xuống thì những thực khách kiếm khách kia đều quay đầu liếc nàng một cái, đồng thời ánh mắt lộ vẻ xem thường – bọn họ đều biết tiểu nhi trước mắt này mới được lên thực khách tam đẳng, dựa vào nịnh hót mà hãnh tiến.
Tấn hầu quan sát chúng quý nhân đã tề tựu, cầm lên chén rượu tứ phương màu xanh, chậm rãi đứng dậy, ông ta nâng chén về phía mọi người một vòng, giọng mỏi mệt lào khào cất tiếng: “Nay công tử Kính Lăng của ta, đánh đại bại quân Tần, đoạt được sáu tòa thành trì, dương cao quân uy người Tấn quay về. Yến tiệc lần này, chính là đón gió tẩy trần cho nó.” Nói tới đây, ông ta nâng chén thật cao, tay áo phải hơi che, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lại nói: “Cạn ly!”
Chúng quý nhân cùng nhau nâng rượu trên kỷ, cùng nhau uống một hơi cạn sạch.
Tấn hầu đặt chén rượu xuống, cặp mắt vàng đục vô thần của ông ta quan sát chúng thần, lại mở miệng: “Hiện nay uy danh nước ta lên cao, vang xa khắp các chư hầu, dâng biểu Chu thiên tử. Ít ngày nữa, sứ giả các nước sẽ đến đây chúc mừng, cung Tắc Hạ của Tề, đài Chư Tử của Sở, đều phái danh hiền đến đây. Kiếm giả thiên hạ, lũ lượt tiến về Tân Điền. Oai danh như vậy, đều bắt nguồn từ công tử Kính Lăng, chư vị xin chúc mừng…”
Sau khi Tấn hầu khản giọng nói “Chư vị xin chúc mừng…”, chúng quý nhân đồng loạt từ kỷ đứng dậy, tay cầm chén rượu đã được cung nữ bên cạnh rót đầy lần nữa, chuyển hướng công tử Kính Lăng, đồng loạt cao giọng nói: “Chúng thần chúc mừng công tử đã dương cao uy danh nước Tấn…”
Âm thanh chỉnh tề sang sảng, không ngừng vang vọng trong đại điện.
Công tử Kính Lăng cười ha ha, nâng rượu trên kỷ đứng lên, cao giọng đáp: “Cùng nhau chúc mừng!”
Dứt lời, tay áo phải hơi che, tay trái đưa cao, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Chờ công tử Kính Lăng uống xong rượu, Tấn Hầu nở nụ cười, vẻ mặt quả thực không hề sáng sủa, cho dù cười, cũng khiến người khác cảm thấy khô héo ảm đạm.
Sau khi cười xong, Tấn hầu nâng chén đã đầy rượu lần nữa, chuyển hướng công tử Kính Lăng nói: “Công lao lần này của Bát nhi, phụ hầu đã lấy vị trí thái tử làm ban thưởng. Đương nhiên, công lao này rất lớn, phụ hầu còn thưởng thêm!”
Tấn hầu nói tới đây, mi tâm công tử Kính Lăng giật giật, Vệ Lạc nhìn thấy hắn khẽ mím môi, liền biết lòng hắn đã sinh cảnh giác, không khỏi hơi tò mò nghĩ thầm: Thưởng? Thưởng cái gì?
Thực ra, không chỉ mình Vệ Lạc hiếu kỳ, trong đại điện mọi người vốn đang rì rầm nghị luận không ngớt, lập tức im lặng. Bọn họ ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn hai cha con trên chủ vị kia.
Tấn hầu tằng hắng một cái, uể oải khàn khàn cười nói: “Con trai ta đã mang quan mấy năm, hẳn nên sớm cưới vợ sinh con. Chẳng may ba năm trước Sở vương làm chủ hứa gả con gái của Việt hầu, nhưng trên đường liên hôn lại bị cường đạo giết hại nơi đất Sở. Việt cơ chết, con trai ta liền phí hoài đến giờ, Sở vương niệm tình con ta đối với Việt cơ một mảnh tình thâm, đặc biệt lần nữa thỉnh hôn với Việt hầu.”
Tiếng Tấn hầu không vang lắm, không chỉ không vang, trung khí lại cũng không đủ, làm người nghe có cảm giác hữu khí vô lực. Có điều trong đại điện vọng âm rất tốt, trong bầu không khí hoàn toàn im ắng, mỗi một chữ ông ta nói đều lan truyền rõ ràng tới từng ngõ ngách.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Vệ Lạc ngẩng đầu, trừng lớn cặp mắt to tròn không hề chớp nhìn hai cha con họ phía trên chủ toạ. Cho tới giờ, nghi vấn khắc trong lòng nàng cuối cùng đã có đáp án.
Nàng nhìn công tử Kính Lăng đang mỉm cười trên đài, gương mặt tuấn tú ôn hoà, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đầu trống rỗng cả nửa ngày.
Trên chủ toạ, âm giọng khàn khàn vô lực của Tần Hầu tiếp tục vang lên: “Lần này Sở vương gả Việt nữ, chính là vị công chúa được Việt hầu sủng ái nhất, thân phận cao quý hơn hẳn Việt cơ lần trước. Con trai ta nhất định thỏa mãn.”
Ông ta nói tới đây, hai tay hợp lại, “Bốp bốp bốp…” vỗ tay.
Theo tiếng vỗ tay trong trẻo vang lên, một thiếu nữ mặc trang phục lộng lẫy, trên đầu cài đầy châu ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn thoa phấn trắng dưới sự hộ tống của bốn thị tỳ xung quanh, cúi đầu bước ra, làn váy màu phấn hồng của nàng ta kéo thật dài, trên váy lóng lánh ngọc trai, ánh vàng chói mắt, toàn bộ nạm đầy hoàng kim cùng trân châu bảo ngọc.
Việt công chúa kia bước chậm rãi đến trước mặt Tấn hầu và công tử Kính Lăng, dịu dàng cúi chào hai người xong, dùng khẩu âm đất Việt âm cuối ngân nga nói tiếng Tấn: “Thiếp thân gặp qua quân hầu, gặp qua thái tử.”
Vệ Lạc ngẩng đầu, mắt hạnh mở thật lớn, không chớp mắt đánh giá Việt công chúa. Nhìn chăm chú vị công chúa nước Việt đầu cài mũ phượng châu ngọc nặng trĩu rườm rà, mặt thoa phấn trắng thật dày này một hồi, cũng không thấy rõ diện mạo thật sự của nàng ta, Vệ Lạc quay đầu nhìn công tử Kính Lăng.