Việt Cơ

Chương 9: Hoá ra là đoàn xe ca cơ



Đám người Lâu Cú thu hết vẻ mặt thả lỏng vui mừng của Vệ Lạc vào mắt, như thế họ lại không hoài nghi Vệ Lạc nữa. Vốn thời buổi này cũng không lắm người đa nghi, nếu không thời điểm Vệ Lạc xuất hiện đã rất bất thường, bây giờ bọn họ e cũng không còn lòng nghi ngờ.

Nữ tử đã nói kia vươn đầu từ trong xe ngựa ra, ôn nhu nói: “Tiểu nhi, đến chỗ ta đi.”

Vệ Lạc đứng thẳng người, vui mừng đáp: “Dạ.” Sau khi đáp ứng, hai mắt nàng lấp lánh nhìn nàng ta, cảm kích thêm một câu: “Tạ cô nương coi trọng.”

Nữ tử cười dịu dàng.

Đoàn xe vẫn không dừng lại, sau một lát nói chuyện, đội ngũ vượt lên trước Vệ Lạc năm mươi thước.

Vệ Lạc đi nhanh vài bước đến trước xe ngựa kia, xe ngựa màu đỏ, trên càng xe cắm một cây đuốc đang cháy bập bùng, trong ánh đuốc, khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử nọ hiện rõ trước mắt Vệ Lạc: mắt dài mi thanh tú, miệng anh đào nhỏ nhắn, khoé miệng bên trái có một nốt ruồi nhỏ. Xem chừng nàng ta mười tám mười chín tuổi, trên người có mùi hương đặc trưng của nữ nhân. Khi nàng ta chuyển mắt nhìn Vệ Lạc, trong vô tình toát ra nét mê người.

Thời điểm Vệ Lạc đánh giá nữ tử kia, nàng ta cũng đánh giá Vệ Lạc, nhìn một hồi, trong ánh mắt của nàng ta hiện lên vẻ thất vọng.

Bởi vì thất vọng, vẻ mặt của nàng cũng lạnh đi một chút.

Trong lúc Vệ Lạc còn hơi khó hiểu, nàng ta phất phất tay, thản nhiên nói: “Trước theo hầu một bên, đợi xe lừa qua ngươi sang bên đó đi.”

Dứt lời, nữ tử chẳng thèm liếc mắt nhìn Vệ Lạc một cái nào nữa thì đã rút vào trong xe. Khi nàng ta kéo màn xe xuống, Vệ Lạc lờ mờ nghe thấy được tiếng nói thầm: “Làn da vừa đen vừa thô, có biết chữ cũng chẳng hợp ý ta, đáng tiếc cho một đôi mắt đẹp như thế.”

Hoá ra là chê bộ dạng mình bình thường.

Vệ Lạc cười cười, khó hiểu: quy củ nơi này thật kỳ quái, làm hạ nhân mà còn phải đẹp sao?

Nàng cũng chẳng quan tâm chuyện này, bèn lắc đầu thối lui ra sau hông quan đạo, kiên nhẫn chờ đoàn xe đi qua.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Xe ngựa một chiếc lại một chiếc nối đuôi nhau, đại khái sau khi ba mươi chiếc đi qua, xuất hiện một đoàn xe trâu. Đoàn xe trâu này cũng kéo dài nửa dặm.

Bất luận là đoàn xe ngựa hay xe trâu đều có kiếm khách cưỡi trâu. ngựa canh hai bên. Vệ Lạc tò mò nhìn, nàng phát hiện một đám kiếm khách cưỡi ngựa đều vênh váo tự đắc, dường như có địa vị rất cao.

Nửa dặm xe trâu đi qua thì đến đoàn xe lừa cùng với mấy kiếm khách cưỡi lừa.

Xe lừa có hơi giống xe đẩy tay Vệ Lạc từng gặp trước kia, không có nóc, cũng không có bốn vách xe xung quanh, chỉ có một đế trần. Dưới đế là vài bánh xe gỗ, bị hai ba con lừa “lộc cộc” kéo đi. Ngồi trên xe lừa là những nữ tử mặc áo gai có diện mạo bình thường hoặc hơi lớn tuổi.

Trong những nữ tử này các thiếu nữ chiếm đa số, các nàng cười ha ha đùa giỡn nhau, khi thấy Vệ Lạc đang đứng bên đường, một đám đều tò mò nhìn về phía nàng, thậm chí còn ném cho nàng vài ánh mắt khinh thường.

Mấy nữ tử vừa đi qua toàn những cô nương diện mạo thanh tú. Mỗi người đều mặc y phục hoa lệ bằng tơ lụa, có người vẻ mặt không chút thay đổi, số khác khuôn mặt mang chút u sầu, thậm chí thỉnh thoảng còn có âm thanh nghẹn ngào truyền đến. Các nàng ai cũng xinh đẹp, khi thấy Vệ Lạc đều trực tiếp nhìn thẳng. Nàng đếm ước chừng có năm mươi sáu mươi cô nương như thế.

Tiếp theo là một ít người đi bộ. Những người này mặc áo gai rách nát, vẻ mặt sầu khổ, hai mắt đờ đẫn, thậm chí trên người còn đeo xiềng xích.

Có khi nào, mấy người này là nô lệ?

Vệ Lạc thấy bọn họ là đám người cuối cùng của đoàn xe thì vội vàng theo sau.

Chen vào trong nhóm người này khiến Vệ Lạc thấy bất ổn, nàng nhìn trái phải, nhịn không được tiến lên từng bước, lại gần một thanh niên mặt trắng nhẵn nhụi, bộ dạng phờ phạc, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi đại ca, vì sao những người kia lại đeo xiềng xích?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 148

Thanh niên vẫn cúi đầu, từng bước theo sát đội ngũ đi về phía trước. Sau khi nghe Vệ Lạc hỏi, hắn ngẩng đầu hé ra một khuôn mặt đoan chính tái nhợt, hữu khí vô lực nói: “Mang xiềng xích, tất nhiên là sợ bọn họ chạy mất.”

Tim Vệ Lạc đập nhanh.

Nàng căng thẳng nhìn người thanh niên, cúi đầu nói: “Tiểu đệ là người qua đường bị lạc nhóm, vì hâm mộ đoàn xe xa hoa mà tự nguyện gia nhập. Đại ca, không phải tiểu đệ cũng thành nô lệ chứ?”

Thanh niên liếc nàng một cái, chậm chạp nói: “Mi chủ tử lại không phải người quyền quý, sao có thể tuỳ ý biến lương dân thành nô lệ? Tiểu ca ngươi chắc cũng như ta, đều là người bình thường mà thôi.”

Trái tim đang đập kịch liệt của Vệ Lạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nàng thở dài một hơi, thầm nghĩ: quả nhiên, trước khi hiểu hết thế đạo ở đây, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ. Vốn mình chỉ là không muốn đi đêm, cái lý do nhỏ xíu này mà lại bán mình đi cũng quá bi thảm.

Trong lòng nàng chắc chắn, bèn tò mò hỏi người thanh niên: “Đại ca, trượng phu diện mạo bình thường thì có làm sao? Tại sao các người đều coi trọng chuyện này như vậy?”

Lời vừa nói ra, cả người thanh niên lẫn những hán tử chung quanh Vệ Lạc đều nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt mỗi người đều kinh ngạc lẫn nghi hoặc.

Thanh niên nheo mắt nhìn Vệ Lạc, thấy nàng có chút không được tự nhiên thì chậm rãi đáp: “Đoàn ca vũ kỹ, đương nhiên diện mạo xếp nhất rồi mới đến tài nghệ.”

Đoàn ca vũ kỹ?

Vệ Lạc trừng mắt, lắp bắp hỏi: “Đoàn…đoàn ca vũ kỹ?”

Thanh niên không kiên nhẫn liếc nàng một cái: “Đúng thế, đây là đội ngũ bậc thầy nổi danh khắp thiên hạ, nếu tiểu nhi không biết, sao lại đường đột gia nhập thế? Một khi đã gia nhập rồi thì yên ổn qua ngày đi, hỏi nhiều làm gì?”

Nói tới đây, hắn lắc đầu, một dáng vẻ không muốn lại nhiều lời cùng Vệ Lạc, đầu tiếp tục rũ xuống, cũng không nói gì nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 673

Vệ Lạc thấy hắn như thế, cười gượng hai tiếng.

Nàng quay qua nhìn xung quanh, phát hiện thấy mấy người đang chòng chọc đánh giá mình thì cười gượng vài tiếng: “Thật ra là do ban đêm đường dài lại tối, dễ có thú hoang, khiếp đảm nên mới mạo muội xin vào.” Nguyên nhân chán ngắt của nàng khiến tất cả mọi người đều uể oải, cũng chẳng còn tinh thần xem nàng giải thích đúng sai, một loạt thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước cao bước thấp đi về phía trước.

Dừng một chút, Vệ Lạc lại tiếp cận một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, ăn mặc phong phanh, mặt tròn thoạt nhìn rất dễ bắt chuyện: “Đại ca chớ trách, xin hỏi ngày thường ở trong đội ngũ này có thể được ngồi xe lừa, ăn cơm không?”

Khi nàng nói tới chữ “cơm” thì không nhịn được nuốt mạnh nước miếng hai cái.

Thanh niên mặt tròn rõ ràng sôi nổi hơn người vừa rồi, hắn thân mật nhếch miệng cười với Vệ Lạc, lộ ra một mồm toàn răng vàng cười hì hì:””Tất nhiên. Bất luận nam nữ, chỉ cần xinh đẹp thì có thể ngồi xe lừa, nếu là xử nữ còn có thể được dùng tơ lụa.”

Nghe xong, trong lòng Vệ Lạc “lộp bộp” một cái, cảm giác trước ngực có chút buồn bực. Nàng cười trừ một tiếng, lúng túng hỏi: “Sau đó thì sao? Ngồi xe lừa, được tơ lụa thì làm gì?”

Thanh niên mặt tròn lắc lắc đầu, thở dài: “Tiểu nhi thực sự không biết.” Hắn nói tự nhiên: “Được ngồi xe, được tơ lụa tất nhiên lưu lại để sau này dâng tặng quý nhân.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Nếu bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, lại không muốn hầu hạ một quý nhân, có có thể trở thành ca kỹ, vũ nữ”.

Thanh niên mặt tròn rõ là hay nói, hắn thấy Vệ Lạc nghe thế hai mắt đều mở to, cười khà khà: “Nghe nói người Việt các ngươi, nam hay nữ đều xinh đẹp tuyệt trần, rất được người quyền quý yêu thích. Tiểu nhi ngươi đến từ nước Việt, thực sự là không biết sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.