Nhớ lại chuyện năm xưa, ta chậm rãi chìm vào ký ức.
Năm ta mười ba tuổi, A Tắc được bệ hạ phái đến Gia Dục Quan rèn luyện.
Khi ấy ngoài ngoại tổ phụ và cữu cữu ta, không ai biết thân phận thực sự của hắn.
Cữu cữu ta vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không dám để hắn ra tiền tuyến, chỉ giao hắn cho Tứ ca của ta, để Tứ ca dẫn hắn đi làm quen tình hình và tìm chút việc cho hắn làm.
Nhưng Tứ ca thấy phiền, không muốn suốt ngày phải theo chân một cậu bé, bèn đẩy hắn cho ta.
Không ngờ ta và A Tắc vừa gặp đã như bạn cũ, chuyện trò rất tâm đầu ý hợp.
Chúng ta cùng nhau đi săn, cưỡi ngựa, đôi khi ta còn dẫn hắn đi thực hiện vài nhiệm vụ nhỏ.
Thời gian đó thật vui vẻ, ta và hắn ngày ngày cười đùa như hai con khỉ nhỏ.
Nhưng Gia Dục Quan không phải lúc nào cũng yên bình, thỉnh thoảng vẫn có kẻ địch đến quấy phá.
Có lần ta nhận nhiệm vụ đột kích vào doanh trại địch, dụ rắn ra khỏi hang.
Để A Tắc có thêm kinh nghiệm, ta cố ý gọi hắn đi cùng.
Không ngờ lần đó ta đã sơ suất, kẻ địch dường như biết Thái tử đang ở đây, mang đến quân số gấp mấy lần bình thường.
Chúng ta chưa kịp đợi viện quân đã bị đánh tan tác, suýt nữa mất mạng.
May mắn là những người đi theo ta đều từng kinh qua trăm trận, cuối cùng tìm được một nơi ẩn nấp an toàn.
Lúc ấy, ta còn vì hắn mà đỡ một nhát kiếm.
Đến bây giờ, trên vai ta vẫn còn vết sẹo ấy.
Nghĩ lại, thật may ta đủ nghĩa khí, nếu không, chỉ cần A Tắc c.h.ế.t trong trận chiến vô danh đó, cả Gia Dục Quan sẽ không gánh nổi tội danh này!
Khi đó, hắn ôm ta mà khóc nức nở, nói sau này nhất định không phụ ta, muốn cùng ta hưởng phú quý.
Ta đáp:
“Chuyện này có gì đâu, người trong quân đội chúng ta, dù ruột có lòi ra ngoài cũng nhét lại để tiếp tục đánh giặc!”
A Tắc vừa thút thít vừa nói:
“Tiểu Ngũ, miệng nàng còn cứng hơn cả lưỡi kiếm của nàng!”
Cuối cùng, vào lúc nguy cấp nhất, Tam ca và Tứ ca của ta mang quân đến cứu viện, mới cứu được hai mạng nhỏ bé của chúng ta.
29
Lần đó chúng ta thoát c.h.ế.t trong gang tấc, ngoại tổ phụ nổi trận lôi đình. Cũng từ đó, ta mới biết thân phận thật sự của A Tắc.
Nghĩ lại lúc ấy, ta không khỏi rùng mình sợ hãi!
A Tắc cũng biết được ta không phải cháu trai của Vị Mãnh Tướng Quân, mà là cháu gái ngoại của ông.
Triệu Ngọc Hoa vẫn luôn lặng lẽ lắng nghe, như một bức tượng không nhúc nhích.
Đến khi ta nói đến đây, hắn mới khàn khàn mở miệng:
“Vậy cây ngọc như ý kia…”
Ta nhẹ nhàng gật đầu:
“Đúng vậy, đó là món quà Thái tử điện hạ tặng cho ta.”
Ta và A Tắc vốn quang minh chính đại, chưa từng có chút quan hệ mờ ám hay không đứng đắn.
Chỉ là khi ấy, vui vẻ không hay ngày tháng trôi qua. Sau này bệ hạ triệu hắn trở về, trước khi đi, A Tắc hỏi ta có nguyện ý gả cho hắn, làm Thái tử phi hay không.
Ta đã suy nghĩ suốt một đêm, sau đó từ chối hắn.
Ta nói với Triệu Ngọc Hoa:
“Ta không phải vì tự ti mà cảm thấy bản thân không xứng với hắn. Thực tế, ngoại tổ phụ từng nói ta là bậc nữ nhi không thua kém anh hào, là cô nương tuyệt vời nhất thiên hạ.”
Ta chỉ cảm thấy mình không thể làm Thái tử phi, càng không thể làm mẫu nghi thiên hạ.
Vì vậy, ta đã tặng lại món quà A Tắc tặng ta cho tỷ tỷ, xem như từ bỏ mọi chuyện trong quá khứ.
Khoé môi Triệu Ngọc Hoa hiện lên nụ cười đầy chua xót, hắn bi thương nói:
“Vậy tại sao nàng vẫn quay về? Ngay cả ngôi vị Thái tử phi cũng không giữ nổi nàng, Triệu Ngọc Hoa ta nào có phúc phận gì?”
Ta nhẹ nhàng nhún vai:
“Tỷ tỷ ta bệnh nặng, ta trở về chịu tang. Khi đó, ta mới phát hiện bên cạnh phụ mẫu chỉ còn mỗi mình ta, nên ta đã ở lại.”
Sau đó, mọi chuyện đều là tạo hóa trêu người.
30
Triệu Ngọc Hoa lặng lẽ nghe một hồi lâu, dường như tâm thần chấn động.
Ta nghiêm túc nói:
“Cho nên, dù thế nào đi nữa, ta nhất định sẽ trở về Gia Dục Quan.”
Bởi vì nơi đó mới là nhà của ta.
“Hiện tại ta ở lại, chỉ vì nghĩa phụ mẫu sinh thành, tình tỷ muội gắn bó, không phải vì chàng.”
Chưa bao giờ là vì ngươi.
Triệu Ngọc Hoa thở dài một tiếng, đột ngột đ.ấ.m mạnh vào thành xe ngựa.
“Rầm!” Một tiếng vang lên, m.á.u trên tay hắn tuôn ra không ngừng.
“Dù nàng có quá khứ gì, hiện tại nàng cũng là thê tử của họ Triệu! Nàng thiếu nợ phụ mẫu nàng, nhưng ta không nợ nàng. Vậy ta phải làm thế nào đây?!” Triệu Ngọc Hoa gào thét, giọng đầy tuyệt vọng.
Ta mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hắn lay vai ta, ánh mắt ngập tràn khao khát:
“Vô Cữu, chẳng lẽ nàng không thể đặt trái tim mình lên người ta sao? Sau này ta sẽ đưa nàng về Gia Dục Quan thăm người thân, ta sẽ đi bái kiến ngoại tổ phụ nàng! Dù sao đi nữa, nàng cũng là một nữ tử, chẳng lẽ cả đời không gả đi đâu sao?!”
Ta đẩy hắn ra, dõng dạc nói:
“Ai nói ta sẽ không gả đi đâu chứ.”
Gia Dục Quan có vô số anh hùng hào kiệt, ta chẳng lo gì không lấy được chồng!