Vờ Ấu Trĩ

Chương 59: C59: Chương 59



Tài xế cuối cùng cũng chuyên tâm lái xe, nhưng cô vẫn thấy khó chịu.

Hai người đàn ông lúc này dường như không cảm thấy cảnh tượng này có gì đáng xấu hổ, quay đầu ra ngoài, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe phía mình.

Dụ Ấu Tri nhìn bên trái không được, nhìn bên phải cũng không xong, chỉ có thể liên tục nhìn về phía trước.

Hạ Minh Lan ngồi rất lịch sự, vì để cho cô có không gian, chân của anh không cố tình mở rộng ra, ngược lại là Hạ Minh Sầm, hai chân dang rộng cứ như sợ làm uất ức đến đôi chân dài của mình.

Dụ Ấu Tri khép hai chân lại nhưng vẫn không thể không dính sát vào chân anh.

Cô nhíu mày, đá chân của anh về phía bên kia, kết quả là vừa được một giây anh đã nhích chân về lại.

Kệ đi, phản ứng quá mạnh sẽ khiến cho tài xế và Hạ Minh Lan chú ý, cô cũng không muốn bị tài xế nhìn như đang diễn xiếc khỉ.

Dính sát thì dính sát vậy, dù sao đang mặc quần.

Dụ Ấu Tri hai tay ôm ngực, dựa vào lưng ghế chợp mắt một lát.

Tiếp đó chợt cảm giác được người đang nghiêng về phía Hạ Minh Sầm dựa vào, rồi đầu ngón tay của cô bị nắm lấy.

Cô rùng mình, lòng bàn tay của người đàn ông chạm vào tay cô, ngay sau đó đầu ngón tay của anh xuyên qua khe hở giữa các ngón tay cô, mười ngón tay giao nhau.

Dụ Ấu Tri không dám tránh, thận trọng liếc nhìn phía Hạ Minh Lan.

Hạ Minh Lan ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, không chú ý tới động tác của hai người đang ngồi cùng ở ghế sau.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó tim lại không thể khống chế được đập dồn dập.

Ngồi ở giữa hai người đàn ông, thừa dịp một người trong đó không chú ý, cùng với người còn lại mười ngón tay đan nhau.

… Đúng là quá giống… rồi.

Cô lại liếc nhìn hàng ghế đầu, tài xế đang lái xe, không biết có nhìn thấy hay không.

Cảm giác thẹn với lòng nhanh chóng đạt đến giới hạn, Dụ Ấu Tri thở sâu, thà rằng bị Hạ Minh Lan phát hiện cũng không muốn tiếp tục vụng trộm giày vò bản thân nữa. Thế là hạ quyết tâm, rút tay lại dùng lực thoát ra.

Hạ Minh Lan bị hành động rút quân của cô làm cho chú ý, xoay đầu lại: “Sao vậy? Rất chật sao?”

“Không có không có.”

Dụ Ấu Tri không nhìn anh, thành thật đem hai tay khoát lên đầu gối.

Hạ Minh Lan rũ mắt, nhìn thấy môi cô cắn chặt và lông mi khẽ run. Lại liếc nhìn Hạ Minh Sầm, anh vẫn đang quay về phía cửa sổ xe, chỉ có thể nhìn thấy thái dương và đôi tai ửng đỏ của anh, cùng lắm là thông qua kính xe phản chiếu mờ mờ, thấy khóe môi anh nhếch lên.

“Minh Sầm.”

Hạ Minh Sầm miễng cưỡng đáp lại một tiếng: “Hửm?”

“Cậu còn như vậy…” Hạ Minh Lan nói: “Tôi sẽ hôn cô ấy trước mặt cậu.”

“Khụ khụ khụ…”

Âm thanh ho khan đến từ tài xế phía trước.

Ba người cùng lúc nhìn về phía tài xế, sắc mặt của tài xế sặc đỏ cả lên, miệng lắp bắp nói thêm: “Ngại quá, gần đây thời tiết hơi lạnh, tôi bị cảm nhẹ.”

“…” Ai tin cơ chứ.

Dụ Ấu Tri không thể tin lại có thể nghe từ miệng của Hạ Minh Lan loại lời nói này, hơn nữa còn có phản ứng của tài xế, cô đã không còn mặt mũi nào ngồi trên xe nữa, nhưng cũng không thể nhảy xuống xe ngay lúc này, chỉ có thể xấu hổ nhắm mắt lại, thôi miên bản thân là người chết rồi, không nghe thấy gì cả.

Hạ Minh Sầm hơi kinh ngạc mở to con ngươi ra, sau khi phản ứng được, anh hứng thú nhếch môi cười hai tiếng khó hiểu.

Vốn dĩ là trò trẻ con anh dùng để trêu Dụ Ấu Tri, Hạ Minh Lan lại có thể học rồi sao chép y nguyên.

Nhưng mà không thể không thừa nhận rằng nó thực sự có ích, cậu chủ nhỏ bị bắt được điểm yếu, hừ lạnh một tiếng, không giở trò nữa.

Lúc sau đến trạm tàu cao tốc, Dụ Ấu Tri nhanh chóng xuống xe.

Cô và Hạ Minh Lan cùng nhau mua vé tàu, chỗ ngồi lần lượt cạnh nhau, Hạ Minh Sầm không mua cùng nơi với bọn họ, vì vậy chỗ ngồi chắc chắn là tách biệt.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thán cuối cùng tự do rồi.

Tài xế cũng được tự do, ba người vừa xuống xe, ông ta liền lấy điện thoại ra mở nhóm chat, định một hơi gửi ghi âm chừng 60 giây để kể cho đám người cùng làm việc ở nhà họ Hạ những gì đã thấy hôm nay.

Thế nhưng lại có người gõ gõ kính cửa xe của ông ta.

Là Hạ Minh Lan.

Ông ta vội vã hạ kính cửa xe xuống, hỏi: “Cậu còn có việc gì sao?”

“Hôm nay vất vả rồi.” Hạ Minh Lan ngữ khí ôn hòa: “Nếu đã bị cảm rồi thì ít nói một chút, đừng làm hại cổ họng.”

Tài xế: “…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1096: Ngô hạo không có lối thoát

“Vâng, cảm ơn cậu đã quan tâm.”

“Mấy đứa nhỏ đi rồi à?”

Lúc này ở trong phòng sách nhà họ Hạ, ông cố đang uống trà do cháu nội ngâm, như thể thuận miệng hỏi thăm.

“Dạ, Dụ Ấu Tri và Minh Sầm ngày mai đều cần đi làm, về sớm nghỉ ngơi cũng tốt.”

Ông cụ vừa hỏi, Hạ Chương lại nhớ tới chuyện xảy ra ở cổng lớn, nén lại không nói.

Nếu như nói với ông cụ, ông cụ nhất định sẽ mắng Hạ Minh Sầm vô liêm sỉ làm mất mặt nhà họ Hạ.

“Chuyện giữa ba đứa trẻ, anh thấy thế nào?” Ông cụ đột nhiên hỏi.

Hạ Chương đem câu hỏi hỏi ngược lại: “Ngài thì sao? Ngài nghĩ như thế nào?”

“Ta còn có thể nghĩ như thế nào, lẽ nào để cho ba đứa nó cứ ầm ĩ thêm sao? Ta đã nói chuyện với Chí Thành rồi, con gái anh ta vẫn chưa từ bỏ Minh Sầm, anh sắp xếp một chút.” Ông cụ nói: “Dù sao thì chúng cũng lớn lên cùng nhau, ta tin rằng Minh Sầm vẫn có tình cảm với con bé.”

Hạ Chương thở dài: “Vâng, cháu trở về sẽ sắp xếp.”

“Thở dài cái gì, không phải là anh tạo ra nghiệp sao?” Ông cụ tức giận liếc ông: “Lúc trước anh không cho Minh Sầm và cô ta quen nhau nhưng lại không đành lòng làm người xấu, lấy ta làm cái cớ chọc gậy uyên ương, bây giờ Minh Sầm và cô ta tan rồi, cô ta lại hẹn hò cùng Minh Lan, anh có thể làm gì chứ?”

Hạ Chương vẻ mặt u sầu: “Cháu không ngờ được cả hai anh em đều…”

Ông cụ thở dài, nói: “Ta đã sớm nói với anh rồi, anh đem đứa nhỏ đó về nhà, bọn trẻ đều bằng tuổi nhau, ưng ý lẫn nhau là chuyện bình thường, anh cũng từng trải qua độ tuổi đó, ngay cả việc này cũng không nghĩ đến à?”

Hạ Chương thanh minh cho bản thân: “Lúc đứa nhỏ đó vừa đến nhà, quan hệ giữa Minh Sầm và nó vốn dĩ không tốt, hai đứa ngay cả nói chuyện cũng không ra sao, cháu quả thực không nghĩ đến Minh Sầm với nó…”

Ông ta vẫn nhớ khi đó sắp tốt nghiệp, ông đến trường tìm giáo viên xác nhận việc hai đứa ra nước ngoài học, kết quả là vô tình nghe nói đến việc hai đứa đang yêu nhau rồi.

Cả trường đều biết hai đứa yêu nhau, ông làm phụ huynh lại không biết.

Ngày hôm đó ông gọi con trai đến hỏi chuyện, hỏi anh có phải đang hẹn họ với Dụ Ấu Tri không.

Hạ Minh Sầm rất thẳng thắn thừa nhận.

Hôm đó Hạ Chương cả nửa ngày nói không nên lời, hồi lâu sau mới khó hiểu hỏi anh.

“Không phải ban đầu con không muốn nhìn mặt Dụ Ấu Tri sao? Sao lại nhìn trúng người ta rồi?”

Hạ Minh Sầm thản nhiên nói: “Ban đầu không muốn để ý không có nghĩa là sẽ mãi mãi không muốn để ý.”

Hạ Chương lại hỏi anh: “Con thật sự thích con bé sao? Không phải đùa giỡn chứ?”

“Không phải thì sao?”

Hạ Chương cảm xúc khó hiểu ừ một tiếng, hai cha con nhất thời rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, Hạ Chương đột nhiên hỏi: “Hai đứa đã phát sinh quan hệ chưa?”

Hạ Minh Sầm nhướng mày, con ngươi khẽ giãn nở, không nói gì lúc lâu.

“Đã quan hệ hay chưa?” Hạ Chương gặng hỏi.

Hạ Chương tuy không quản lý con trai mình nhiều, nhưng trước khi con trai trưởng thành, ông rất nghiêm khắc với suy nghĩ của một người cha, ông quyết không cho phép con trai mình quan hệ với các cô gái ở độ tuổi không thể chịu trách nhiệm được.

May thay mặc dù bình thường Hạ Minh Sầm không nghe lời thế nào, nhưng ở phương diện này còn rất tự giác, ít nhất vẫn chưa có cha mẹ cô gái nào tìm đến trước cổng đòi con trai ông chịu trách nhiệm.

Sửng sốt bởi câu hỏi trắng trợn của cha, dáng vẻ không tập trung kia cuối cùng cũng có chút không gắng gượng được nữa, Hạ Minh Sầm mất tự nhiên, mím môi: “Vẫn chưa.”

Hạ Chương thở phào nhẹ nhõm.

Suy nghĩ hồi lâu, ông dùng vẻ mặt phức tạp hỏi con trai: “Minh Sầm, cha không đồng ý hai đứa yêu nhau.”

Mặc dù phản đối rồi, nhưng cũng không có hiệu quả gì cho mấy.

Quan hệ hai cha con vốn dĩ đã căng thẳng, lại thêm tính khí của cậu chủ nhỏ Hạ Minh Sầm, ngay cả cha mẹ cũng chưa hẳn mọi chuyện đều có thể quản được anh.

Trơ mắt nhìn hai đứa trẻ ra nước ngoài học, đến lúc đó trời cao hoàng đế ở xa(*), hai đứa ở bên đó xảy ra chuyện gì, không ai quản được.

(*)Trời cao hoàng đế ở xa: vốn ám chỉ một nơi xa xôi mà quyền lực trung ương không thể chạm tới. Bây giờ nó thường đề cập đến thực tế là tổ chức ở xa tổ chức lãnh đạo và nó có thể tự đưa ra quyết định khi có sự việc xảy ra mà không bị hạn chế. Tức là luật của vua không thể cai trị được.

Nhưng điều khiến Hạ Chương không ngờ được là Hạ Minh Sầm lại dám ở trước mặt mọi người ném bát đũa, dẫn Dụ Ấu Tri rời đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 38: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (2)

Ông cụ là người đứng đầu nhà họ Hạ, trong nhà không ai dám không thuận theo lời của ông ấy, ngay cả cha Hạ Minh Sầm cũng từng có mối tình đầu rất đẹp, nhưng cuối cùng vẫn vì ông cụ gây áp lực, không thể không chia tay và cưới mẹ của Hạ Minh Sầm.

Lúc đó ông cụ tức giận đến nỗi đập bàn, chỉ vào mũi Hạ Chương nói ông lấy tư cách làm cha mà tự mình nghĩ cách.

Hạ Chương nào có cách, làm cha nhưng bình thường sự quan tâm của ông đối với Minh Sầm quá ít, đến nay làm sao có thể mở miệng bắt anh chia tay.

Lời ông cụ nói lúc đó và bây giờ cũng thế, hai đứa nhỏ tuổi tác tương đương nhau, sống cùng một mái nhà, lại cùng học chung một ngôi trường, cảm mến nhau là quá bình thường, chính ông làm cha mà còn tạo điều kiện cho chúng, giờ ông phải lấy can đảm từ đâu để phản đối chứ.

Bản thân ông cụ đối với đứa trẻ Dụ Ấu Tri này không có ý kiến gì, giống như Hạ Chương vậy, ông ấy cũng rất thích tính tình của Dụ Liêm, thậm chí so với Hạ Chương còn thích hơn một chút.

Khi còn trẻ, ông cụ không có xuất thân, ông dũng cảm tận tụy với quê hương bằng cả xương máu, sẵn sàng liều mạng, cộng với khối tài sản lớn của mình, ông đã đi ra từ làn mưa bom bão đạn, cũng từ năm đó ông đã dùng hai bàn tay trắng mệt nhoài gầy dựng được thành tích như ngày nay.

Sau này có thân phận rồi, sự chân thật ít dần, tâm tư nhiều hơn, nòng súng trong tay đổi thành ngòi bút, sự ngay thẳng, dứt khoát trên chiến trường đổi thành sự khôn khéo trên bàn họp.

Chính vì ở vị trí cao mới có thể thấy rõ quyền lực và địa vị có thể thay đổi một con người đến mức nào.

Ngay cả bản thân ông cụ cũng khó tránh khỏi thay đổi từ một thanh niên đầy chí khí hát “quân, dân, cá và nước” thành một người có địa vị, quen đứng trên cao coi thường người khác.

Khi Hạ Chương vừa đi làm, ông cụ cũng đã dạy cho ông mấy bài học, dạy ông không được làm trái lại nguyên tắc là điều đầu tiên, học được cách giao tiếp ngoài mặt, học được cách lấy lòng người, có như vậy con đường của ông đi sẽ thuận lợi hơn.

Sau đó Hạ Chương quen biết Dụ Liêm, muốn giới thiệu Dụ Liêm với ông cụ, đợi ông cụ âm thầm điều tra lý lịch xong rồi mới đồng ý gặp mặt thì Dụ Liêm lại khéo léo từ chối.

Vì vậy ông cụ tán thưởng Dụ Liêm- một người vẫn có thể giữ được ý định ban đầu của mình giữa ranh giới của sự trọng danh lợi, giàu có và giữa các mối quan hệ lướt qua, bởi vì ông biết điều đó khó khăn như thế nào.

Ông cụ lúc đó còn khó hiểu hỏi Hạ Chương: “Không phải lúc trước anh và Dụ Liêm muốn trở thành thông gia sao, sao bây giờ lại phản đối chứ?”

Hạ Chương không nói gì.

Bởi vì ông ta không biết nên nói thế nào với ông cụ.

Nếu như Dụ Liêm còn sống, ông ấy chắc chắn rất vui khi thấy hai đứa nó yêu nhau.

Nhưng mà Dụ Liêm đã mất rồi.

Ông không quên được ngày đó khi bản thân rút khỏi vụ điều tra, khoảnh khắc Dụ Liêm nhìn về phía ông bằng ánh mắt thất vọng kia.

Cũng quên không được ngày mà Dụ Liêm nhảy cầu tự sát, giữa hai người là một chiếc bàn thẩm vấn lạnh như băng, Dụ Liêm bất lực cười với ông ta, nói có lẽ chính ông ta mới là người đúng.

Dụ Liêm nói rằng ông không muốn con gái dính líu đến con trai của ông ta, vì khoảng cách giữa hai gia đình quá lớn, ông không muốn con gái mình phải chịu oan ức.

Ông ấy không muốn con gái chịu oan ức như vậy, nhưng sau khi ông ấy mất, phần lớn ủy khuất con gái ông gánh chịu lại đến từ nhà họ Hạ.

Là ông ấy mang con gái Dụ Liêm đến nhà họ Hạ.

Hạ Chương rơi vào hồi ức không thể thoát ra, nhưng lời nói của ông cụ đã mang ông ấy trở về thực tại.

“Lúc trước không phải anh phản đối con bé và Minh Sầm đến với nhau, sao bây giờ lại gật đầu cho con bé và Minh Lan đính hôn chứ?”

“… Thằng nhóc Minh Lan bấy nhiêu năm nay mới hiếm khi thấy nó đưa ra mong muốn với cháu như vậy, cháu thật sự không nhẫn tâm từ chối, nếu đã không để ý chuyện trước kia của con bé và Minh Sầm, vậy cháu cũng không nói được gì, vả lại…”

Hạ Chương dừng một chút, ngữ khí không lưu loát nói: “Lúc trước cháu phản đối Dụ Ấu Tri và Minh Sầm bên nhau, đã tổn thương đứa trẻ này một lần rồi, cháu quả thật không nhẫn tâm lại tổn thương nó lần nữa…”

Ông cụ nhìn Hạ Chương một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Đứa cháu nội này của ông, điểm thiếu sót lớn nhất chính là quá do dự, thiếu quyết đoán, năm đó chia tay mối tình đầu lại không thể quên được, tơ lòng chưa dứt, đối với vợ cũng không có tình cảm, nhưng lại bởi vì cảm thấy có lỗi với vợ nên từ đầu đến cuối vẫn luôn kìm nén để rồi cuối cùng đều có lỗi với cả hai bên, hai đứa con trai đều oán trách ông ấy không phải là người cha tốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Vốn tưởng rằng ông ấy và Dụ Liêm thường xuyên qua lại, Dụ Liêm tính cách kiên định có thể ảnh hưởng ông ấy một chút.

Ai biết được Dụ Liêm mất rồi.

Năm đó hai đứa trẻ bất chấp phản đối để đi du học ở nước Anh, Hạ Chương không nỡ ép buộc một đứa trở về nước, sợ sẽ làm ảnh hưởng việc học của bọn trẻ, chỉ có thể tìm ông cụ chỉ dẫn.

“Anh cắt tiền sinh hoạt của chúng đi vậy, việc còn lại không cần quản nữa.”

Ngữ khí ông cụ bình tĩnh: “Hai đứa trẻ còn quá nhỏ, vì vậy mới cho rằng thứ tình yêu này có thể đánh bại được tất cả, kể cả vật chất.”

Kể từ đó về sau, Hạ Chương cắt chu cấp sinh hoạt của hai đứa trẻ ở nước Anh. Ngoài việc đó ra thì chưa từng nhúng tay vào.

Sau một học kì, ông ta thông qua Minh Lan biết được, hai đứa trẻ chia tay, Minh Sầm tự ý thôi học trở về, lần nữa tham gia thi đại học, tiếp đó là trở thành cảnh sát, cũng chưa từng nhắc về Dụ Ấu Tri.

“Việc đính hôn này đừng kéo dài nữa.” Ông cụ nói “Minh Lan nói với ta nó muốn thực hiện sớm.”

“Ngài đồng ý rồi ạ?”

“Gần đây không phải đứa cháu ngoại của ta làm ta phiền lòng sao? Minh Lan nói nó có cách, nếu cháu ngoại ta không chịu đổi họ, nó cũng sẽ tận lực giúp đỡ nhà họ Hạ đạt được một số lợi ích thật sự.”

Ông cụ từ từ nói: “Nó dùng cái này làm điều kiện, muốn khiến ta thả lỏng chấp nhận lễ đính hôn của nó, rồi tiện mượn ta loan tin cho nó, có những mối quan hệ của ta như vậy nó càng dễ mời được nhiều khách, ta đồng ý rồi.”

Hạ Chương gật đầu: “Vậy chuyện này ngài đã nói với Ấu Tri chưa?”

Ông cụ lập tức nhíu mày: “Chưa, ta vốn không có cơ hội nói chuyện riêng với đứa trẻ này.”

Hạ Chương khó hiểu: “Không phải nó đã ở đây một đêm rồi sao? Sao lại không có cơ hội ạ? Là Ấu Tri không bằng lòng sao?”

“Không có liên quan đến nó, anh hỏi hai cậu con trai mình đi.” Ông cụ hừ một tiếng: “Ta chỉ muốn nói chuyện riêng với nó mà thôi, Minh Sầm không cho, Minh Lan cũng không cho, hình như rất sợ ta ăn thịt con bé.”

Nói xong, ông cụ lẩm bẩm nói: “Có phải con bé đó đã thổi lời đường mật cho hai đứa con của anh không vậy?”

Hạ Chương cũng nói không nên lời nguyên do vì sao, chỉ có thể cười xòa cho qua.

Nói nhiều vô ích, ông cụ dặn dò: “Ta đi đứng không tiện, hai đứa làm lễ đính hôn ở thành phố Lư, ta không dự được, đến lúc đó anh thay ta gửi tiền mừng tặng chúng.”

“Vâng” Im lặng một lúc, Hạ Chương như nói với chính mình, thở phào nhẹ nhõm: “Đính hôn rồi, Minh Sầm có thể sẽ bình tĩnh lại mà.”

Ông cụ cười nhạt: “Bình tĩnh? Anh nói Minh Sầm sao? Nếu nó đồng ý cho qua dễ dàng như vậy thì ta còn cần tốn sức tìm Chí Thành nói chuyện sao?”

“Đợi đến lúc đó tổ chức tiệc, chẳng khác nào là thừa nhận thân phận con dâu của Ấu Tri với người ngoài. Có bao nhiêu cặp mắt của người ngoài nhìn như vậy, điểm này rõ ràng Minh Sầm vẫn biết chừng mực.”

Ông cụ lại không lạc quan như vậy, hai mắt híp lại, ngữ khí sắc sảo nói: “Ta không nghĩ như vậy, ta cảm thấy cứ cho là Minh Lan và con gái của Dụ Liêm có nhận được chứng nhận rồi đi chăng nữa, dù Minh Sầm và nó trở thành mối quan hệ chị dâu em chồng cũng không ngăn được việc Minh Sầm muốn nhúng một chân vào giữa vợ chồng người ta, anh tin không?”

Hạ Chương nhất thời như nuốt phải một con ruồi.

“Vậy không phải là Minh Sầm phá hoại gia đình anh của nó sao…”

“Bởi vậy mới nói nó không hổ là con trai của anh mà.” Ông cụ trợn mắt nói: “Cha thì tìm tiểu tam, con trai lại làm tiểu tam, ta nói anh không thể di truyền thứ gì tốt đẹp được cho nó sao?”

Đúng là tuổi tác càng lớn càng nghĩ gì nói đó, điều gì cũng có thể nói được.

Hạ Chương không dám ngỗ ngược với ông cụ, chỉ có thể tự mình giải thích trong lòng, ông không có đi tìm tiểu tam, chỉ là lúc chia tay với mối tình đầu không sắp xếp ổn thỏa, có nhiều thêm 1 đứa con mà thôi.

So với đứa con trai út, thì ông vẫn tốt hơn một chút.

– ———

Lời tác giả:

Cậu chủ nhỏ: haha, chó chê mèo lắm lông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.