*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng ngày, Cảnh Y Nhân ở nhà, một chiếc trực thăng quân sự xuất hiện trên bãi đua ngựa ở sau biệt thự, sau đó là một nhóm quân nhân canh giữ khắp cả trong lẫn ngoài nhà
Nhà bọn họ không phải lần đầu tiên bị nhóm quân nhân bao quanh, Cảnh Y Nhân cũng quen rồi
Nhưng những quân nhân lần này tới lại khác mọi lần, trên cánh tay mỗi người họ đều đeo một dải băng đen
Nhạc Nhu và Cảnh Y Nhân ở trong phòng cùng lũ trẻ, cổ nhìn chăm chú vào nhóm quân nhân ngoài cửa sổ kính, ai cũng vác súng, trời nóng như vậy vẫn mặc quân phục rất dày
Quân nhân đều được huấn luyện nghiêm2chỉnh, mặc dù phần lớn đều đứng dưới ánh mặt trời chói chang, đầu đầy mồ hôi cũng không hề nhúc nhích
Bao quanh biệt thự, thêm một vòng sân, con đường vào biệt thự bị chặn lại, có quân nhân qua lại tuần tra.
“Y Nhân, những người đó…“.
“Không cần ngạc nhiên đâu, Lục Minh luôn như vậy, chuyện bé cứ xé ra to, mỗi lần chỉ cần anh ấy không ở nhà hoặc có điện thoại của phần tử phạm tội đe dọa tới nhà là anh ấy đều làm như vậy
Giờ Lục Minh phải đi xa mấy ngày, không yên tâm nên mới điều quân đội qua đây.”
Cảnh Y Nhân vốn cũng không yên lòng, sáng sớm nay còn gọi điện8thoại video với Lục Minh, không ngờ anh đang chơi với Đại Xú, trông vẫn vui vẻ không buồn không lo, nên Cảnh Y Nhân cũng không suy nghĩ nhiều.
“…” Nhạc Nhu quay lại liếc nhìn Cảnh Y Nhân, đây không phải điều cô muốn hỏi.
Cô vốn muốn hỏi là tại sao lại đột nhiên có hẳn một đội cảm tử xuất hiện như vậy.
Cánh tay mỗi người đều đeo khăn tang, chính là để tang cho chính mình
Bọn họ đều là cảm tử quân đã kí sẵn giấy sinh tử, lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần sẵn sàng vì nước quên mình
Có cả trực thăng trên bãi đua ngựa, không phải là để tiện đưa họ rời đi bất cứ9lúc nào hay sao? Nhạc Nhu đã làm gián điệp bao nhiêu năm, chút cảnh giác ấy vẫn phải có
Còn Cảnh Y Nhân thì đã quen với việc cách dăm ba ngày lại được quân nhân bảo vệ như vậy rồi, hơn nữa nhà cũ của tổng thống chẳng phải ngày nào cũng như vậy hay sao, vì thế nên cô không cảnh giác đến vậy
Nhất định là có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra nên những người này mới tới đây trông chừng, lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị chết.
Nghĩ tới đây, Nhạc Nhu có chút do dự, không biết có nên nói cho Cảnh Y Nhân hay không
Nhưng Lục Minh không nói gì, chỉ sợ là không muốn2Cảnh Y Nhân lo lắng…
Ngày 2 tháng 9
Đoàn người hộ tống tổng thống xuất phát tới nước F
Máy bay khởi hành lúc 8 giờ, đến đêm đã hạ cánh ở nước F an toàn,
Ngày 3 tháng 9
Lục Minh vẫn cùng Cảnh Y Nhân gọi điện thoại, tất cả đều vẫn bình thường.
Ngày 4 tháng 9
Đó là một ngày đầy mây oi bức, mây đen che đi ánh nắng chiều, quỷ dị như màu máu vậy
Đầu giờ chiều, các trang báo lớn đều đưa tin tổng thống bị ám sát ở nước F, giờ đang bị trọng thương, vẫn chưa rõ sống chết
Hung thủ Nhạc Phong đã bị bắt, bị tình nghi là gián điệp nước E..
Quân đội nước Z đã chuẩn bị2sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể tuyên chiến với nước F
Nhìn thấy bài báo ấy, Cảnh Y Nhân và Nhạc Nhu thực sự không dám tin vào tai, mắt của mình nữa, họ hoảng loạn sợ hãi, không biết nên làm thế nào
“Không phải, anh tôi sẽ không bao giờ ám sát tổng thống đâu!” Nhạc Nhu hoảng loạn không biết làm sao
“…” Cảnh Y Nhân cũng không tin bài báo này
Nếu như Nhạc Phong thực sự muốn ra tay giết tổng thống thì anh ta đã có vô số cơ hội rồi, nhưng anh ta chưa từng làm vậy, tại sao không chọn lúc nào khác mà lại vào lúc này?