*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2��Chỉ dựa vào các cô? Chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi là bọn họ sẽ lọt vào đây đấy!” Lý Minh Quốc khinh thường cười khẩy một tiếng rồi lấy di động ra
Những điện thoại của lão vừa được lấy ra thì đã bị người phía sau nhanh chóng đá bay
“Còn cả tôi nữa!” Phía sau lưng lão truyền tới một giọng nói quen thuộc
Lý Minh Quốc không dám tin, ngoái đầu lại trợn mắt nhìn quản gia Trần
Quản gia Trần đã cởi áo tây, lúc này chỉ còn áo sơ mi trắng, ông ta vén tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc
Tuy rằng tuổi đã cao nhưng cơ bắp trên cánh tay quản gia Trần vẫn không giấu được sự thật rằng ông cũng là người luyện võ
Ngay cả Cảnh Y Nhân cũng giật mình, không ngờ quản gia Trần2lại thâm tàng bất lộ như vậy
Lý Minh Quốc tức giận trách mắng: “Trần Lượng! Ông đừng có tỏ ra không biết điều như thế, tôi vẫn luôn tôn trọng ông, thế mà ông lại dám cưới lên đầu tôi! Tôi là thủ trưởng đấy!” Quản gia Trần xem thường nhếch mép: “Trần Lượng tối đây đã xuất ngũ từ lâu, trong mắt tôi không có thủ trưởng, chỉ có người nhà và kẻ địch thôi, nếu đã được chủ nhân giao phó thì tất nhiên tôi sẽ phải tận lực hoàn thành.” Lý Minh Quốc tức giận gầm thét ẩmi: “Lục Minh cho ông bao nhiêu tiền, tôi cho ông gấp mười!” Nếu không phải luôn kính trọng Trần Lượng là một nhân tài, thì Lý Minh Quốc chỉ hận không thể giết ông ta ngay lúc này
“Không liên quan tới tiền tài, ra tay đi Lý Minh8Quốc!” “..” Nghe vậy Lý Minh Quốc tức giận đến mức bật cười ha hả.
Trải qua cuộc sống trong quân đội đã nhiều năm, lão cũng không phải dạng vừa: “Chỉ dựa vào các người mà muốn giết tôi sao! Nằm mơ đi!” Dứt lời, Lý Minh Quốc rút một khẩu súng từ trong quân trang ra
Lão liếc qua quản gia Trần và Nhạc Nhu, cuối cùng đặt ánh mắt xuống người Cảnh Y Nhân: “Tôi thực sự muốn thử xem nắm đấm của các người nhanh, đao nhanh hay đạn của tôi nhanh!”
Lý Minh Quốc chỉ về phía Cảnh Y Nhân..
Trong lòng quản gia Trần và Nhạc Nhu lập tức hoảng hốt
“Lý Minh Quốc! Ông đừng có làm loạn, nếu mà ông giết người thì sẽ không có cách nào ngồi lên vị trí tổng thống đâu!” Quản gia Trần căng thẳng tới nỗi thái dương toát mồ9hôi, không ngờ Lý Minh Quốc không đàm phán được liền trực tiếp rút súng
“Để súng xuống, chỉ cần ông yêu cầu quân đội rút khỏi nước F, để tổng thống và Lục Minh về nước, chúng tôi sẽ tha cho ông!” Nhạc Nhu lớn tiếng cảnh cáo
Nghe vậy Lý Minh Quốc giống như nghe được chuyện gì rất nực cười vậy
“Quân của tôi? Đội quân đang canh giữ ở nước F đểu là quân đội của anh cô được điều từ nước T qua, Nhạc Nhu, cô là em gái công thần, tôi sẽ không giết cô, cô mà bắt Cảnh Y Nhân và hai con của cô ta, tôi sẽ nhớ công này của cô!”
“Dối trá! Anh trai tôi không thể nào làm ra chuyện như vậy được!”
“Thế sao? Đáng tiếc là cậu ta đã làm hết lần này đến lần khác, cô đã nhìn lầm cậu2ta rồi sao?” “…” Nhạc Nhu tức giận nghiến răng nghiến lợi, bệnh trầm cảm của cô vẫn chưa khỏi hẳn, cô lại miên man suy nghĩ
Nghĩ tới anh trai lúc trước đã nói rằng nên buông xuống thù hận, quý trọng người trước mắt, lẽ nào những điều này đều là giả sao?
Anh trai cô đã lừa cô?