Tên mập Trần Nam thấy cảnh Y Nhân vừa rồi còn đang dũng mãnh mà trong chớp mắt khí thế đã
hoàn toàn tiêu tan.
Vừa rồi cô còn đang giống như con sư tử nhỏ xù lông, giằng giằng co co với hắn, giờ đã biến thành một con thỏ trắng nhỏ run run rẩy rẩy.
Trần Nam cười hèn hạ hai tiếng, hắn duỗi móng vuốt mập mạp ra, túm lấy tóc Cảnh Y Nhân bắt cô ngẩng đầu lên.
Cảnh Y Nhân muốn tránh đi nhưng sau lưng cô đã là vách tường, không còn chỗ nào để trốn nữa.
Nhìn dáng vẻ khổ sở đáng thương của cô, hắn giơ bàn tay ra vỗ bạch bạch” lên mặt cô hai cái.
“Con đ* thối tha này, hồi nãy mày giãy nảy lên cơ mà? Vừa mới xé quần áo đã thành thế này rồi, lát nữa ông đây muốn đè mày xuống thì mày sẽ biết thế nào là dư vị đau đớn mà sảng khoái nhé.”
Hai người phụ nữ đứng phía sau xem trận chiến, bọn họ căn bản chỉ muốn xả giận, bắt Cảnh Y Nhân bồi thường tiền là được, nhưng hiện giờ cô ta lại làm anh Trần Nam bị thương rồi, anh Trần Nam nhất định sẽ không bỏ qua như thế, mà bọn họ cũng lo sẽ làm lớn chuyện lên. Người đứng phía sau có phần sợ hãi liếc mắt nhìn cái túi của Cảnh Y Nhân rơi trên mặt đất: “Anh Trần Nam này, chuyện này hay là cứ như vậy đi. Anh nhìn cái túi này xem, là phiên bản giới hạn của Lục thị, có giá hơn mười vạn đó. Chúng ta lấy rồi bỏ qua đi.” Nghe vậy, tên được gọi là anh Trần Nam đang túm tóc Cảnh Y Nhân quay đầu lại, tức giận chỉ vào đỉnh đầu mình: “Ông đây là đàn ông lấy túi xách làm cái gì? Tao bị đánh thành thế này mà muốn bỏ qua hả? Con đ* này không chịu bồi thường tiền, mà khuôn mặt lại đẹp xuất sắc thế này, ông đây không thể chạy tới một chuyến không công được.”
Nói rồi Trần Nam quay mặt lại, túm đầu Cảnh Y Nhân nhấc lên cao, một tay khác vươn về phía khuôn mặt nhỏ bé của cô sờ soạng…
Vừa rồi khi Trần Nam quay đầu lại nói với hai người phụ nữ khốn nạn kia, Cảnh Y Nhân lén quờ quạng được một cái dĩa ăn nắm trong tay, bàn tay của tên mập Trần Nam vừa sờ tới cô liền cầm dĩa ăn mạnh mẽ lia qua một cái.
Tay của tên mập Trần Nam bị cào chảy máu một đường.
Trần Nam tức giận không nhịn nổi, mặt mày tái mét tràn đầy phẫn nộ, không hề biết thương hoa tiếc ngọc vung tay tát một cái lên mặt Cảnh Y Nhân.
“Đ*! Con đ• thổi tha này! Mày làm ông bị thương hai lần, hôm nay ông không giết chết mày…” Cái gì gọi là kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục?cảnh Y Nhân bởi vì không muốn cho thân thể mình bị lộ ra, lại thêm phía sau là vách tường, không còn nơi nào để trốn, mắt nhìn một cái tát đang bay tới. Cảnh Y Nhân không sợ tóc bị kéo đau, cả người đột nhiên ngã xuống, Trần Nam bị đập vào khoảng không nên suýt nữa ngã sấp mặt theo. Tên Trần Nam lại tiếp tục đe dọa, sức lực của Cảnh Y Nhân không hơn được hắn nhưng cũng không chịu nghe theo dễ dàng như vậy.
Dĩa ăn trong tay cô chĩa thẳng vào cổ họng của mình: “Nếu ông dám chạm vào tôi…” “Sẽ chết cho tao xem à?” Trần Nam cười hèn mọn ngắt lời của Cảnh Y Nhân: “Con đĩ khốn kiếp mày đang dọa ai đấy hả? Mày nếu muốn chết thì hôm nay cho dù mày chết rồi ông cũng vẫn “thịt” mày.” “…” Cơ thể Cảnh Y Nhân run rẩy rụt về phía sau.
Cô thân là công chúa của một nước, kiêu ngạo sống mười bốn năm, từ trước tới giờ chưa từng có khi nào như ngày hôm nay, bị người ta ức hiếp, nhục nhã tới mức này. Cái móng lợn của tên mập Trần Nam lại vươn tới. cảnh Y Nhân giống như đã không còn cách nào khác, con mắt đỏ bừng trợn trừng lên nhìn Trần Nam đầy tức giận, giống như cố gắng hết sức lần cuối cùng để mở miệng uy hiếp: “Chồng của bản cung là Lục Minh. Nếu anh ấy biết hôm nay tôi bị ông làm nhục như vậy thì sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”
“…” Tên mập Trần Nam, rồi cả tên gầy, huấn luyện viên cùng hai người phụ nữ khốn nạn đứng ở phía sau đồng loạt sửng sốt.
Rồi Trần Nam cười hô hố: “Con bé này đúng là biết phét lác quá nhỉ. Đầu tiên, mặc kệ Lục Minh có phải là người đàn ông của mày hay không, mà nếu như đúng là người đàn ông của mày, thì cả cái thành phố S này, ai mà không biết, người mà thái tử gia Lục Minh vô cùng muốn rũ bỏ chính là bà xã của cậu ta.”