Cảnh Y Nhân gật đầu: “Vâng. Bọn họ muốn làm tiểu thiếp của cậu, vậy thì cháu phải làm sao đây? Cậu ơi, cậu sẽ lấy tiểu thiếp à?”
“Lại còn vẽ cho bọn họ thành mèo mướp sao?” Nghĩ tới hình ảnh này Lục Minh liền muốn cười.
Cảnh Y Nhân lại gật đầu một cái: “Vâng! Cậu! Cậu vẫn chưa nói cậu có cưới tiểu thiếp hay không đó?”
“…” Đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh dậy sóng nhìn cô chăm chú một hồi rồi mới khẳng định: “Sẽ không đâu.”
Đừng nói chế độ quốc gia không cho phép một chồng nhiều vợ, mà có cho phép thì ngoại trừ cảnh Y Nhân ở trước mặt này làm cho Lục Minh có chút thiện cảm, từ trước tới giờ anh vẫn chưa từng gặp được một người con gái nào làm anh động lòng.
“Cháu biết cậu sẽ không cưới tiểu thiếp mà.” Cảnh Y Nhân cong miệng cười, nụ cười xinh đẹp làm Lục Minh có chút thất thần. Lục Minh bôi thuốc cho cô, người giúp việc đã sớm chuẩn bị xong túi chườm đá đưa cho Lục Minh. Anh giúp cô chườm lên vết bầm. Rồi anh để Cảnh Y Nhấn nằm trên giường nghỉ ngơi, cẩn thận đắp chăn thật kỹ cho cô. “Ngủ đi.” Cảnh Y Nhân gật đầu rồi nhắm mắt lại.
Lăn lộn cả một ngày Cảnh Y Nhân đã mệt không chịu nổi, cô nằm trên giường một lát đã ngủ. Đợi cô ngủ say Lục Minh mới đứng dậy ra khỏi phòng, anh phải đi tính sổ với những người kia. Khi Lục Minh từ tầng hai đi xuống, anh còn chưa đi tới phòng khách đã nghe thấy tiếng một đám người đang nói chuyện ầm ĩ. “Lục tổng gọi bọn tôi tới làm gì vậy?” “Đã đợi một tiếng rồi mà người còn chưa thấy đâu.”
“Đúng vậy đó, công ty tôi còn một đống việc chưa làm xong đấy.”
Theo tiếng bước chân của Lục Minh đi xuống dưới tầng, cả phòng khách rộng rãi nhất thời yên ắng lại, tất cả mọi người đều như ngừng thở, ưỡn thẳng sống lưng, mắt nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt vô cảm của Lục Minh. Khi Lục Minh đi tới bậc thang cuối cùng, anh dừng lại hai giây rồi mới bình thản bước tới ghế sô pha trong phòng khách, lười biếng ngồi xuống.
Quản gia Ngô lập tức bưng một ly cà phê mới pha lên, cung kính đặt trên bàn thủy tinh trước mặt Lục Minh.
Lục Minh chống tay lên chân để đỡ cằm, tất cả mọi người đều chờ anh mở miệng nói chuyện nhưng Lục Minh hình như đang suy nghĩ điều gì nên không nói lời nào.
Bầu không khí trong phòng khách có chút căng thẳng, Lục Minh không mở miệng thì không ai dám lên tiếng nói gì.
Lục Minh trầm mặc khoảng năm phút mới bưng tách cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm nhỏ, thản nhiên lên tiếng: “Hôm nay ở trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch có vụ ẩu đả, trong số các anh có bao nhiêu người biết?”
“…” Nghe vậy, mười mấy vị quản lý cấp cao nhìn nhau, hình như họ không hề biết tới chuyện này.
Một vị quản lý cấp cao tiến tới một bước, đánh bạo giải thích: “Lục tổng, chúng tôi đều làm việc trong văn phòng, chuyện ẩu đả trong trung tâm thương mại đương nhiên sẽ do bộ phận trị an, bộ phận bảo an xử lý. Có lẽ là bọn họ biết.”
Nghe vậy, tầm mắt lạnh lùng của Lục Minh nhìn đến trên người trưởng phòng trị an: “Anh có biết không?” Trưởng phòng trị an toát mồ hôi, trừng mắt lườm vị quản lý cấp cao mới đẩy trách nhiệm cho mình. Anh ta lắp ba lắp bắp nói: “Chưa… chưa… nhận được… thông tin ạ.”
“Rầm!” một tiếng, âm thanh vang vọng khắp phòng.
Tách cà phê trong tay Lục Minh đập mạnh xuống đất, vỡ choang, cà phê bắn lên vạt áo choàng tắm màu trắng của anh và xung quanh sô pha. Rồi Lục Minh đứng bật dậy: “Chờ đến khi anh biết, thì đã có người chết rồi.”
Cơn giận bùng nổ của Lục Minh làm mọi người sợ rụt vai lại, cúi gằm đầu nhìn chằm chằm mặt đất, không dám cử động.
Lục Minh quét mắt nhìn đám quản lý cấp cao rồi tầm mắt dừng lại trên người một người đàn ông ngoại quốc mập mạp mặc âu phục, đi giày da đứng ở cuối hàng.