*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Nhạc Phong cứng lại, cảnh cáo: “Phong Thích Minh, tôi là chủ nhân của cậu, nên nhắc nhở cậu, cậu muốn cưới cô ta về nhưng đã nghĩ kỹ chưa? Nếu cha ruột của Thượng Tiểu Ca muốn đòi lại con thì hai người trả lại hay không trả lại?” “Đây là chuyện của vợ chồng chúng tôi, không cần..
anh phải bận tâm.” Thượng Hảo Hảo hốt hoảng phản bác.
Suýt chút nữa thì cô đã gọi thẳng tên Nhạc Phong trước mặt Phong Thích Minh rồi
Nếu như bị Phong Thích Minh biết Nhạc Phong quen cô thì nhất định anh ta sẽ không giúp cô nữa
Giọng điệu nói chuyện vừa rồi của Nhạc Phong dường như anh đã biết điều gì đó rồi thì phải..
Nhạc2Phong bình thản nhìn Phong Thích Minh mà không để ý tới Thượng Hảo Hảo, chờ Phong Thích Minh cho một câu trả lời.
Phong Thích Minh trầm mặc trong chốc lát, anh ta biết boss đang chờ mình trả lời
“Cha của Tiểu Ca đã chết rồi.”
“Nhỡ vẫn còn sống thì sao?” “Vậy thì phải xem Hảo Hảo muốn xử lý thế nào
Nếu như Hảo Hảo đồng ý giao Tiểu Ca cho cha của Tiểu Ca thì tôi sẽ làm theo ý cô ấy
Nếu cô ấy không đồng ý thì tôi sẽ nuôi Tiểu Ca như con đẻ của mình.” Nghe vậy, Nhạc Phong cười khẩy một tiếng: “Cha đẻ của cậu bé ấy cũng có quyền nuôi dưỡng, đến lúc đó mà tranh chấp quyền nuôi con7thì tôi hỏi hai người có nỡ buông tay hay không?” “Tôi sẽ dùng quyền lực giúp Hảo Hảo giành lại đứa trẻ, hơn nữa, dù cho người đàn ông kia còn sống, chỉ với anh ta mà muốn cướp con của Phong Thích Minh tôi sao?” Phong Thích Minh vẫn cực kỳ tự tin với năng lực của bản thân
“…” Thượng Hảo Hảo rũ mắt, không dám nhìn Nhạc Phong, hai tay vì lo lắng khẩn trương mà giày vò nhau
Cô thật sự muốn bịt cái miệng thối của Phong Thích Minh lại, anh ta gặp rắc rối rồi mà còn không biết
Cô nghe giọng điệu của Nhạc Phong, vẫn chưa xác định được anh đã biết Tiểu Ca là con trai anh hay chưa
Nhưng cứ9theo chiều hướng này thì sớm muộn gì Nhạc Phong cũng sẽ biết, bởi vậy cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Con người Nhạc Phong lại càng thêm sâu thẳm, đôi mắt phương xinh đẹp híp lại, anh lộ ra vẻ mặt nguy hiểm nhìn Phong Thích Minh chằm chằm
Một lát sau, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì chúc vợ chồng hai người tình cảm ân ái tới đầu bạc răng long!”
Nhạc Phong chỉ bỏ lại một câu, không cho Phong Thích Minh có cơ hội mở lời cảm ơn, Phong Thích Minh vừa cúi người xuống thì Nhạc Phong đã đi thẳng tới phòng ăn, không hề dừng lại.
“…” Phong Thích Minh hơi ngây ngẩn, anh ta nhìn sắc mặt của5boss trông có vẻ như đang tức giận, nhưng lại không đoán được rốt cuộc boss đang nghĩ gì, chỉ cung kính cúi người: “Cảm ơn boss!” Khi Phong Thích Minh thẳng người dậy thì Nhạc Phong đã không còn ở trước mặt
Phong Thích Minh ngẩn ra nhìn Thượng Hảo Hảo: “Có phải em đã không cẩn thận làm gì khiến boss không vui không?” “…” Cô làm bất cứ chuyện gì, Nhạc Phong đều không vui
Thượng Hảo Hảo khẩn trương hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Có phải thứ hai chúng ta kết hôn là có thể đưa Tiểu Ca rời khỏi đây không?”
“…” Phong Thích Minh gật đầu.
“Được! Tôi sẽ chờ anh.” “…” Phong Thích Minh hơi cong khóe miệng lên: “Em ở lại3đây phải ngoan ngoãn một chút, dù sao cũng là chăm sóc cho Tiểu Ca, em cứ ở cạnh cậu bé ấy nhiều một chút.” Thượng Hảo Hảo lo lắng gật đầu
“Cô Thượng, cô phải lên tầng giúp tiểu thiếu gia mặc quần áo để rời giường
Đã đến giờ cậu ấy ăn sáng rồi.” Quản gia Robert nhắc nhở.