*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng Hảo Hảo thay quần áo xong
Bộ lễ phục màu nhạt, thêu hoa bằng tay, bên ngoài là vải voan mỏng nhìn có vẻ mơ mơ hồ hồ, rất là thoát tục
Bộ váy này đẹp thì rất đẹp, cũng che được dấu vết trước ngực cô, thế nhưng lại không che được vết hôn nhợt nhạt trên cổ
Nếu bị Phong Thích Minh nhìn thấy, anh ta chắc chắn sẽ tức giận, đến lúc đó sẽ chọc cho Nhạc Phong tức giận, cho rằng cô cố tình khiến Phong Thích Minh nhìn thấy
Thượng Hảo Hảo nghĩ vậy thì quay lại nhà vệ sinh, tìm kiếm một lúc trong đó, tìm ra được một lọ kem chống nắng
Kem chống nắng có tác dụng che phủ
Thượng Hảo Hảo bối một chút lên đó, quả thực nó2đã nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn có thể nhìn thấy
Cô kéo tóc về phía trước, che kín cổ để không thấy được nữa, lúc này Thượng Hảo Hảo mới hài lòng bước ra.
Đi đôi giày cùng bộ xong, Thượng Hảo Hảo nhanh chóng rời khỏi căn phòng này
Cô vừa kéo cửa phòng ra liền nhìn thấy quản gia Robert vẫn đang đứng trước cửa chờ đợi
“Cô Thượng, boss và các Ti úy đã ở trong phòng ăn chờ cô.” “…” Thượng Hảo Hảo nhìn Robert một cách mờ mịt.
Không phải ngày nào ông ta cũng đi theo sau Nhạc Phong hay sao? Tại sao còn rảnh mà ở đây trông coi cho cô? Thượng Hảo Hảo cũng lười quan tâm nhiều như vậy, cô hờ hững đáp một tiếng: “A!” Sau đó7nhấc váy đi xuống dưới lầu
Robert đi theo bước chân của Thượng Hảo Hảo mà đến trước phòng ăn, kính cẩn mở cửa cho Thượng Hảo Hảo.
Vừa vào trong phòng ăn, Thượng Hảo Hảo lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Ngày thường trong phòng ăn chỉ có Nhạc Phong Nhạc Phong và Thượng Tiểu Ca, nhiều nhất cũng chỉ thêm một mình cô.
Nhưng vào lúc này, trên cái bàn dài năm mét, hai bên đã ngồi đây người.
Một bàn đầy món ngon, người hầu ở phía sau phục vụ, những người kéo đàn violin đứng hai bên sẵn sàng mọi lúc.
Đèn đá thạch anh xa hoa phát ra ánh đèn màu vàng rất rực rỡ.
Không có chỗ nào là không biểu hiện ra sự xa hoa, cao quý.
Thường ngày Thượng9Hảo Hảo đã cảm thấy Nhạc Phong ăn uống quá xa xỉ rồi, hôm nay quả thực chính là tiêu chuẩn ăn uống của hoàng thất quý tộc
Cả bàn gần như đã ngồi đây người
Chỉ có phía bên tay trái của Nhạc Phong là còn một chỗ trống, bên cạnh vị trí trong đó chính là Phong Thích Minh
Robert bước lên, kính cẩn kéo ghế rồi mở miệng nói: “Cô Thượng, cô ngồi ở đây.” Nhạc Phong cố tình sắp xếp cho Thượng Hảo Hảo ngồi giữa mình và Phong Thích Minh, chủ yếu là để thuận tiện cho việc lát nữa Thượng Hảo Hảo và Phong Thích Minh bàn luận về chuyện hủy hôn.
Thượng Hảo Hảo có vẻ hơi căng thẳng, tuy rằng hôm nay cô đã từng ăn cơm ở chỗ5này, thế nhưng bữa ăn chính thức và xa hoa như vậy cũng khiến cô cảm thấy không được tự nhiên
Hơn nữa người đang ngồi bên cạnh cô là Nhạc Phong và tám đại ti úy, họ mặc quần áo cùng màu với nhau, ngồi thẳng trước bàn ăn
Nhạc Phong không đụng vào dao nĩa thì bọn họ sẽ không đụng vào
Nhạc Phong không mở miệng nói chuyện, bọn họ cũng sẽ không sẽ không mở miệng nói chuyện
Cứ kính cẩn như vậy càng khiến Thượng Hảo Hảo cảm thấy ngột ngạt hơn
Đợi đến lúc Thượng Hảo Hảo ngồi xuống, Nhạc Phong mới thản nhiên nói: “Ăn cơm đi!” Tiếng nói vừa dứt, người hầu lập tức bước lên phía trước, mở từng cái nắp đậy món ăn ra.
Những người kéo đàn violon3lập tức kéo ra âm thanh du dương
Người pha rượu ở một bên dò hỏi Nhạc Phong muốn uống loại rượu như thế nào, sau đó điều chế rượu trên chiếc xe đẩy đang bày ra đủ loại rượu.